Tiêu Thanh Khê cắn răng nghiến lợi : “Vốn dĩ Hoắc Vân Chu còn  dẫn Lâm Nhu Tâm  dự yến tiệc mùa xuân,     thể để bọn họ  lòng,   cho  hạ tả dược cho Lâm Nhu Tâm, nên nàng  mới   ! Sau   sẽ ngày ngày hành hạ nàng  như ,  xem nàng   thể đắc ý đến bao giờ!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  gương mặt gầy gò trắng bệch của nàng,  chút đau lòng cho  : “Thanh Khê,   như  đáng giá ? Để hành hạ  khác,  chẳng  cũng tự  dính líu  ?”
 
 
“Hừ, dính líu  thì dính líu ,   thể   tình yêu của Hoắc Vân Chu,  thì Lâm Nhu Tâm cũng đừng hòng   vị trí chính thê của Hoắc Vân Chu! Vị trí chính thê của Hoắc Vân Chu, vĩnh viễn là của , chỉ  thể là của !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên nhíu mày: “Thanh Khê, lúc nên buông tay thì  buông tay,   cũng giống như Thẩm Vãn Đường , c.h.ế.t giữ vị trí chính thê, chính là  chịu nhường nhịn ? Các nàng chỉ cần lùi một bước, chẳng  đều vui vẻ cả ?”
 
 
Sắc mặt Tiêu Thanh Khê lập tức âm trầm xuống: “Huynh lấy   so với Thẩm Vãn Đường? Thẩm Vãn Đường  xứng  Thế tử phi của , lẽ nào  cũng  xứng  chính thê cho Hoắc Vân Chu? Ta c.h.ế.t giữ vị trí chính thê của  thì  gì sai? Đây vốn dĩ là của ! Tiêu Thanh Uyên, các  nam nhân,  lòng đổi  thật nhanh, các  quả nhiên   một ai là đồ ! Các  đều đáng chết!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên tự   sai, vội vàng an ủi nàng: “Là   sai ,  và Thẩm Vãn Đường    thể giống  ? Ta cũng    giữ vị trí chính thê là sai,  là   như  đối với    lợi, Hoắc Vân Chu   còn thích  nữa ,  cưỡng ép ở  Hoắc gia, cũng sẽ  vui vẻ .”
 
 
Tiêu Thanh Khê thần sắc lạnh lùng: “Trên đời     chuyện đều  lợi cho bản ! Chuyện hại   lợi  nhiều lắm,   khác  ,     ? Ta  vui vẻ   đều  quan trọng, quan trọng là,   thể để Lâm Nhu Tâm và Hoắc Vân Chu vui vẻ! Bọn họ  xứng!”
 
 
“Muội…  thật sự  hòa ly? Không  dọn về Vương phủ ở? Ta đang tìm cách hưu Thẩm Vãn Đường,     thích nàng  ? Đợi  hưu nàng  , trong nhà sẽ  còn  ngoài nữa,  về ở sẽ  thoải mái.”
 
 
“Hừ,   đơn giản, Hoắc Vân Chu  vắt óc nghĩ đủ  cách, cũng  hưu  ,     thể hưu  Thẩm Vãn Đường? Nàng  nhiều tâm cơ như , lừa cha vương mẫu   mòng mòng,  căn bản  thể tìm  bất kỳ chứng cớ và sai lầm nào của nàng,  gì hưu thê, giản trực là thiên phương  đàm!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên cứng đờ, ngay cả   cũng    hưu  vợ, xem  con đường hưu thê  thật sự là    !
 
 
Vậy thì   ?
 
 
Trong lòng  lo lắng  thôi: “Ta  hứa với Nam Thi, sẽ hưu Thẩm Vãn Đường, cưới nàng   Thế tử phi, nếu    , Nam Thi sẽ thương tâm thất vọng  bao? Ta thật vô dụng, ngay cả một chút chuyện nhỏ  cũng    !”
 
 
Tiêu Thanh Khê đột nhiên hạ thấp giọng : “Huynh  đổi Thế tử phi, cũng  nhất thiết  hưu thê, còn  con đường khác để chọn.”
 
 
“Con đường gì? Hòa ly?”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-708.html.]
Tiêu Thanh Uyên lắc đầu: “Thẩm Vãn Đường  chịu hòa ly, cho dù   van xin nàng thế nào, uy h.i.ế.p nàng thế nào, nàng cũng  chịu rời khỏi Vương phủ.”
 
 
“Phế thoại, nàng  vất vả lắm mới trèo cao  Ninh Vương phủ của chúng , đương nhiên  thể dễ dàng hòa ly với , hòa ly , nàng  còn   tìm kẻ ngốc  lợi dụng như  nữa?”
 
 
“Vậy     ?”
 
 
“Giết nàng !”
 
 
Tiêu Thanh Uyên giật  mắt giật giật: “Cái gì?!”
 
 
Tiêu Thanh Khê vẻ mặt  quan tâm : “Huynh phản ứng lớn thế  gì? Ngoài việc g.i.ế.c nàng ,  còn  cách nào nhanh chóng và đơn giản hơn ?”
 
 
“Thanh Khê,  đây… g.i.ế.c  là phạm pháp!”
 
 
“Vậy thì đừng tự  động thủ, tìm một kẻ thế mạng giúp  động thủ     ?”
 
 
“Làm  ? Mạng  khác cũng là mạng !”
 
 
“Xì, mạng kiến hôi căn bản  đáng kể, mạng của chúng  mới là mạng, ca ca đừng quá ngây thơ quá nhân từ! Giết Thẩm Vãn Đường, bên ngoài cứ  nàng bạo bệnh mà chết,  đó  cứ yên tâm cưới Liễu Nam Thi về là . Chúng  là Vương phủ, phía  là Hoàng thượng và Thái hậu,  ai dám điều tra kỹ vụ án  , Thẩm Vãn Đường c.h.ế.t cũng vô ích!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên thấy nàng  một cách phong đạm vân khinh như , trong lòng  khỏi rùng !
 
 
Muội  là từ khi nào trở nên tâm ngoan thủ lạt như thế ? Nói g.i.ế.c  là giết,  hề coi mạng   gì.
 
 
Tiêu Thanh Uyên sờ lên cánh tay nổi đầy da gà, liên tục lắc đầu: “Không , tuyệt đối  ,  thể g.i.ế.c ! Càng  thể g.i.ế.c vợ! Bằng  truyền  ngoài, kinh thành sẽ  còn đất đặt chân cho  nữa!”
 
 
Tiêu Thanh Khê khinh thường chế giễu : “ là bùn nhão  trát lên tường , bảo  g.i.ế.c một  mà   sợ vỡ mật, nhu nhược  chịu nổi, co rụt rụt rè, đúng là một phế vật!”
 
 
Sắc mặt Tiêu Thanh Uyên đột ngột đỏ bừng: “Ta đường đường Ninh Vương