“Đương nhiên là tìm chút việc cho Thẩm Minh Huyên , nàng  quá nhàn rỗi , Liêu Hữu Hách  là   thích soi mói gây phiền phức,  chỉ  thể để mẫu  của  đến, nghĩ rằng nàng  nhảy nhót vài ngày, Thẩm Minh Huyên sẽ  điều ngay.”
 
 
Liêu Hữu Hách thích nam phong,  thích gần gũi nữ nhân, phần lớn thời gian  hoặc là vùi đầu khổ , hoặc là cùng các nam nhân khác uống rượu vẽ tranh, sẽ  tùy tiện tìm Thẩm Minh Huyên gây phiền phức.
 
 
Điều  khiến Thẩm Minh Huyên sống quá vô vị và thoải mái !
 
 
Đỗ Quyên vẫn còn chút lo lắng: “ vạn nhất bọn họ thật sự hòa ly thì ? Chẳng lẽ ngài thật sự  tìm một mối hôn sự  cho Liêu cô gia ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường bật : “Lừa  ngoài thì  ,  còn lừa cả ngươi nữa chứ? Ta   mà tìm cho Liêu Hữu Hách một mối hôn sự  chứ, chuyện  thích nam phong  truyền khắp kinh thành , cô nương nhà đàng hoàng ai sẽ gả cho ?”
 
 
Đỗ Quyên thở phào nhẹ nhõm,  mặt cuối cùng cũng lộ  nụ : “Ngài lừa nàng  là  !”
 
 
“Tuy nhiên, để cho vở kịch  thêm chân thực, ngươi còn  mời mấy bà mối, ngày ngày đến tận cửa  chuyện mai mối cho Liêu Hữu Hách, cho các bà mối thêm chút bạc, để họ  điều kiện của nhà gái lên tận trời,   tin Liêu Hữu Hách và mẫu    động lòng!”
 
 
“Dạ, nô tỳ   ngay!”
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Thẩm Vãn Đường  : “Không vội, ăn bữa trưa ở đây  hẵng .”
 
 
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị  mang lên một bàn đầy ắp các món ăn, đợi ăn uống no say xong, Thẩm Vãn Đường mới trở về phủ.
 
 
Nàng  về đến vương phủ, Tần Tâm liền tiến lên : “Thế tử phi,  khi ngài về, Thế tử và Đại tiểu thư  cãi  .”
 
 
“Vì chuyện gì mà tranh cãi?”
 
 
Tần Tâm hạ giọng: “Đại tiểu thư trách Thế tử  bàn bạc với nàng  mà  g.i.ế.c Sở di nương, nàng  còn  kịp hỏi  manh mối của Lâm cô nương từ miệng Sở di nương!”
 
 
“Thế tử thừa nhận   g.i.ế.c  ?”
 
 
“Chưa ạ, Thế tử  Sở di nương   do  giết,  Đại tiểu thư trách oan  . Không những thế, Thế tử còn  là ngài  g.i.ế.c Sở Yên Lạc, bảo Đại tiểu thư  mắng thì cứ đến mắng ngài,  rằng nàng  cãi  với  trưởng ruột của  là  trúng gian kế của ngài !”
 
 
Thẩm Vãn Đường lập tức tức đến bật : “Hắn giờ đây một chút thể diện cũng  cần nữa !”
 
 
Lời nàng  dứt, Tiêu Thanh Khê liền dẫn  xông .
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-731.html.]
“Thẩm Vãn Đường!”
 
 
Tiêu Thanh Khê giận dữ gào lên: “Ngươi  g.i.ế.c Sở Yên Lạc,   giải ngươi đến quan phủ! Ngươi nửa đời  cứ việc ở trong địa lao u tối chờ c.h.ế.t !”
 
 
Thẩm Vãn Đường  nàng  như  kẻ ngốc: “Ngươi  thể động não một chút ,  g.i.ế.c Sở Yên Lạc  gì? Ta   lợi lộc gì?”
 
 
“Ngươi   lợi lộc, nhưng ngươi hận nàng ! Nàng  uy h.i.ế.p ngươi, suýt chút nữa g.i.ế.c ngươi,   ngươi  thể bỏ qua cho nàng ! Chính là ngươi  g.i.ế.c Sở Yên Lạc, ngươi  ngụy biện thế nào cũng vô dụng!”
 
 
“Chỉ dựa  sự tưởng tượng của  mà kết tội  khác, chẳng  quá ngu xuẩn ! Ta còn tưởng ngươi trải qua một vài chuyện  trưởng thành hơn  chứ, hóa  vẫn là phế vật.”
 
 
“Thẩm Vãn Đường, ngươi dám mắng  ?! Người , mau trói nàng  , giải đến quan phủ! Nàng  chính là hung thủ g.i.ế.c , cứ để quan phủ kết tội nàng , tống  đại lao!”
 
 
Đáng tiếc, những  nàng  mang đến trừ Khang ma ma và một nha   cận , những bà tử và nha  còn  đều là  của Ninh Vương phủ,  một ai dám tiến lên.
 
 
Ngay cả Khang ma ma cũng  tiến lên.
 
 
Tiêu Thanh Khê thấy  ai động thủ, tức đến mặt mày tái mét: “Các ngươi điếc cả  ? Ta bảo các ngươi mau trói Thẩm Vãn Đường ! Ai dám   lệnh của ,  lập tức đuổi các ngươi  khỏi vương phủ!”
 
 
Các nha  bà tử  , lập tức quỳ rạp xuống đất, ai nấy đều cầu xin tha thứ, nhưng  một ai dám tiến lên trói .
 
 
Đừng  bình thường Thẩm Vãn Đường đối xử với bọn họ  tệ, bọn họ vô cùng cảm kích ân đức của nàng, cho dù Thẩm Vãn Đường đối xử với bọn họ bình thường, bọn họ cũng   gan  trói đương gia chủ mẫu.
 
 
Đây chẳng  là nghịch thiên ? Ai sẽ ngu ngốc đến mức  chuyện ?
 
 
Tiêu Thanh Khê  tức đến   run rẩy: “Tốt lắm,  giờ đây còn  sai khiến  các ngươi! Các ngươi cứ đợi đấy, đợi  thu thập Thẩm Vãn Đường xong, sẽ đến thu thập các ngươi! Khang ma ma, Thúy Châu, hai  lên cho ! Trói Thẩm Vãn Đường !”
 
 
Khang ma ma giọng điệu đầy ai cầu: “Đại tiểu thư của  ơi, ngài đừng  loạn nữa, Thế tử phi là đương gia chủ mẫu, nào  đạo lý vô bằng vô cứ mà trói nàng  chứ? Mau về !”
 
 
Thúy Châu  dám lên tiếng, càng  dám tiến lên trói Thẩm Vãn Đường, nàng  chỉ một mực cúi đầu,  đó như một khúc gỗ.
 
 
--- Chương 485 Mượn danh Lâm Nhu Tâm một  ---
 
 
Thẩm Vãn Đường hướng về phía Tiêu Thanh Khê nở một nụ  chế giễu: “Tiêu Thanh Khê, quận chúa phong hiệu của ngươi   còn, ngươi còn  học  cách động não khi  năng  việc ?”
 
 
“Ngươi  là   g.i.ế.c Sở Yên Lạc,  thì hãy đưa  bằng chứng! Không đưa   bằng chứng, ngươi chính là vu khống!”