Gương mặt  vốn đờ đẫn nay khôi phục  một chút biểu cảm,  hỏi Cực Diễn: “Người  khi chết, hồn phách thật sự sẽ lảng vảng ở dương gian, lâu  chịu nhập luân hồi ?”
 
 
Cực Diễn râu tóc bạc phơ, giọng   vang như chuông đồng, mang theo một sức mạnh trấn áp lòng : “Người đều  dục niệm, khi c.h.ế.t sẽ hóa thành chấp niệm, chấp niệm càng sâu, càng khó nhập luân hồi,  những vong hồn thậm chí  thể lảng vảng ở dương gian nhiều năm, thời gian lâu , bản  nó cũng sẽ quên  là ai, chỉ còn nhớ chấp niệm của , sẽ biến thành tà vật, gây họa cho nhân gian.”
 
 
Trong mắt Tiêu Thanh Uyên hiện lên một tia hy vọng: “Vậy, Nam Thi của  còn ở đây ? Nàng    cũng  nhập luân hồi ? Nàng    vẫn ở bên ,  nỡ rời xa ?”
 
 
Lần , Cực Diễn   trả lời  nữa, ông khoanh chân   bàn thờ, mười  tử vây quanh ông  thành một vòng,  đó cùng  gõ trống niệm chú.
 
 
Từng tràng chú ngữ vang lên, một lò hương nhanh chóng cháy hết, họ liền  dậy bắt đầu rải tiền vàng,  đó  hương mới, tiếp tục niệm chú.
 
 
Trường pháp sự trừ tà  kéo dài đến tận hoàng hôn, cả Ninh Vương phủ đều tràn ngập mùi hương nến, tiền vàng cũng bay lả tả khắp nơi.
 
 
Thẩm Vãn Đường  trong sân của ,  thêm một tờ tiền vàng từ bên ngoài bay , rơi xuống  mặt nàng, nàng nghĩ, sắp , sắp đến lúc .
 
 
Đời  đời , một  chuyện đang trùng lặp với mức độ kinh ngạc.
 
 
Kiếp ,  khi Sở Yên Lạc chết, Ninh Vương Phi cũng  từng mời đạo sĩ trừ tà cho Tiêu Thanh Uyên, hơn nữa  mời cũng chính là Cực Diễn.
 
 
Và Cực Diễn cũng chính là  khi trừ tà cho Tiêu Thanh Uyên, danh tiếng liền sa sút thảm hại,  còn ai mời ông  pháp sự nữa.
 
 
Bởi vì Tiêu Thanh Uyên  chết.
 
 
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, mặt đất chìm  bóng tối.
 
 
Cầm Tâm từ bên ngoài trở về, nàng  đến bên cạnh Thẩm Vãn Đường, thì thầm: “Thế tử phi, các đạo trưởng   , họ , tà vật trong Vương phủ   trừ,  an bình .”
 
 
Thẩm Vãn Đường mặt  biểu cảm gật đầu: “Ừm, .”
 
 
“Cực Diễn đạo trưởng còn cho Thế tử phù thủy, Thế tử uống xong, sắc mặt trắng bệch   hơn nhiều, còn chịu ăn uống , Vương phi liên tục cảm tạ,  tặng đạo trưởng một phong hồng bao  lớn!”
 
 
Khóe môi Thẩm Vãn Đường cong lên một nụ   hề  ý : “Thế tử cuối cùng cũng khỏe  , thật là tạ ơn trời đất, Cực Diễn đạo trưởng quả nhiên  bản lĩnh thật sự.”
 
 
“ ,   đều  như  đó!”
 
 
Cầm Tâm  nhận  sự lạnh lẽo trong nụ  của Thẩm Vãn Đường, tự   tiếp: “Chắc Thế tử cũng sẽ  còn nhớ thương Liễu cô nương quá lâu,     thích Sở
 
 
di nương lúc sống c.h.ế.t mê luyến, nhưng  lâu ,   liền  thích nữa,   chắc chắn cũng ! Thế tử tương lai nhất định sẽ phát hiện  cái  của Thế tử phi, sẽ cùng  sống yên !”
 
 
“Ừm.”
 
 
Thẩm Vãn Đường nhàn nhạt đáp một tiếng,  đó : “Đi đóng cửa , tối nay ngươi đừng  ngoài nữa, nghỉ ngơi cho  .”
 
 
Cầm Tâm những ngày  quả thực cũng mệt mỏi rã rời: “Vâng, vẫn là Thế tử phi thương xót nô tỳ! Bây giờ phủ cuối cùng cũng an yên , nô tỳ tối nay sẽ ngủ một giấc thật ngon!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-747.html.]
 
“Đi nghỉ , ở đây  cần ngươi hầu hạ nữa, chỉ để Đỗ Quyên một  là đủ .”
 
 
“Vâng!”
 
 
Cầm Tâm giòn giã đáp lời, bước chân nhẹ nhàng  về phía sương phòng.
 
 
Đỗ Quyên cầm đèn lồng  tới bên cạnh Thẩm Vãn Đường, nàng từ nhỏ  theo bên cạnh Thẩm Vãn Đường, đặc biệt nhạy cảm với sự  đổi cảm xúc của chủ tử, Cầm Tâm  nhận  sự bất thường của Thẩm Vãn Đường, nhưng nàng  nhận .
 
 
“Thế tử phi,  chuyện gì ?”
 
 
“Không .”
 
 
“ nô tỳ cảm thấy,   tâm sự.”
 
 
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi,  sẽ qua .”
 
 
Đỗ Quyên cảm thấy, nếu thật sự chỉ là chuyện nhỏ, chủ tử sẽ  đuổi tất cả  hầu , chỉ giữ  nàng một .
 
 
Điều  khiến nàng  cảm giác sẽ  chuyện lớn xảy .
 
 
Nàng đang suy nghĩ, liền thấy Thẩm Vãn Đường đưa tay , nắm lấy cổ tay nàng: “Tối nay đừng   cả, cứ ở bên cạnh .”
 
 
Đỗ Quyên  đầu tiên cảm nhận  sự tin tưởng và dựa dẫm mạnh mẽ đến  từ chủ tử, nàng đặt tay  lên mu bàn tay Thẩm Vãn Đường: “Người yên tâm, nô tỳ sẽ    cả.”
 
 
Thẩm Vãn Đường gật đầu, dẫn nàng trở  phòng.
 
 
Ngày hôm đó, nàng ngủ  sớm, cả Ninh Vương phủ cũng nghỉ ngơi sớm hơn  ngày.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Mọi thứ dường như đều trở nên yên bình và tĩnh lặng.
 
 
Cho đến sáng ngày hôm , một thị vệ từ bên ngoài phi ngựa vội vã chạy , mang về một tin tức, Tiêu Thanh Uyên  nhảy sông tự vẫn.
 
 
Ninh Vương Phi  tin , lập tức ngất xỉu tại chỗ.
 
 
Ninh Vương tim đau nhói, thổ  một ngụm m.á.u lớn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ rời khỏi Vương phủ,  tận mắt  thấy nhi tử.
 
 
Một giờ ,  mang t.h.i t.h.ể Tiêu Thanh Uyên trở về.
 
 
Ninh Vương Phi   Thẩm Vãn Đường cứu tỉnh,  ngất lịm   nữa.
 
 
Tiêu Thanh Khê ngây dại  t.h.i t.h.ể  che phủ bởi vải trắng: “Không,  thể nào! Đây  thể nào là ca ca của ! Ca ca của    thể tự vẫn?! Ta  tin,   tin!!”
 
 
Nàng miệng   tin, nhưng   dám vén tấm vải trắng lên  một cái.