Các nàng  cũng  ngờ, Thế tử phi   một mặt mạnh mẽ sắc bén đến , ngày thường nàng  dễ  chuyện, đối với những lời khiêu khích và chửi bới của Tiêu Thanh Khê cũng  nhẫn nhịn hết   đến  khác.
 
 
Các nàng  nghĩ, Thẩm Vãn Đường sẽ tiếp tục nhẫn nhịn.
 
 
Không ngờ, hôm nay nàng  bùng nổ, nàng  mà dám dùng mạng sống của Vương gia Vương phi để uy h.i.ế.p Tiêu Thanh Khê  quỳ xuống nàng !
 
 
Không quỳ thì  cứu !
 
 
Thật ác độc, thật lạnh lùng!
 
 
Điều    các nàng đều chấn động, tuy ngày thường các nàng cũng  kính trọng chủ tử, nhưng  chuyện hôm nay, trong lòng các nàng ngoài sự kính trọng,  thêm một phần sợ hãi.
 
 
Thẩm Vãn Đường đương nhiên cũng cảm nhận  sự  đổi cảm xúc của những   quyền, sự kính sợ của các nàng gần như đều   mặt.
 
 
Nàng mỉm  lắc đầu: "Sao  đều  vẻ  dám thở mạnh thế ,  thu dọn Tiêu Thanh Khê, chỉ là tính cả nợ cũ lẫn nợ mới với nàng  thôi,   thu dọn các ngươi, đều thả lỏng một chút ."
 
 
Thần sắc nàng  khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, giọng  cũng  còn sắc bén như khi ở viện Ninh Vương phi nữa, Cầm Tâm và mấy   lúc  mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Toàn ma ma  đến.
 
 
Hơn nữa, nàng  đến, liền quỳ xuống  mặt Thẩm Vãn Đường: "Cầu Thế tử phi  chấp hiềm khích cũ, cứu Vương phi, cứu Vương gia!"
 
 
Không ai dám tiến lên đỡ nàng, cũng  ai dám đáp lời nàng, ngay cả Sài ma ma,   quan hệ  nhất với nàng cũng  dám.
 
 
Căn phòng tĩnh lặng như tờ.
 
 
Thẩm Vãn Đường vốn còn nghĩ những   quyền sẽ đỡ Toàn ma ma dậy,  ngờ    ai dám nhúc nhích.
 
 
Xem  nàng hôm nay  dọa các nha  ma ma sợ  ít.
 
 
Nàng khẽ thở dài một tiếng, tự tay tiến lên đỡ Toàn ma ma dậy: "Ma ma đây là  gì, hành đại lễ như , thật khiến  hổ thẹn, ma ma ngày thường giúp   nhiều,  chuyện gì, chúng  cứ bàn bạc kỹ càng là ,  cần  như , mau mau  dậy."
 
 
Toàn ma ma thấy nàng vẫn hòa nhã lễ độ đối đãi với  như ngày , trong lòng  thở phào nhẹ nhõm, Thế tử phi vẫn còn nhớ ân tình của nàng, vẫn còn chịu cho nàng thể diện là  .
 
 
Nàng  dậy, mắt đỏ hoe : "Thế tử phi,  hãy  xem bệnh cho Vương gia Vương phi ,  y thuật cao siêu,  quen thuộc tình trạng của Vương gia Vương phi,    tay, họ nhất định sẽ tỉnh ."
 
 
"Ma ma thực sự đánh giá quá cao y thuật của  , nhiều thái y như  còn  cứu tỉnh họ ,     thể cứu tỉnh ?"
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-775.html.]
34. ["Các thái y  dám dùng thuốc mạnh, chỉ dám kê những loại thuốc  bảo thủ, họ  chịu mạo hiểm một chút nào, sợ hủy hoại sự nghiệp hành y, chỉ   dám mạnh tay chữa trị, chỉ   mới  thể cứu Vương gia Vương phi!"
 
 
"Ma ma  đùa , thực   bây giờ cũng  dám dùng thuốc mạnh,  thể phụ vương mẫu  thực sự quá yếu ớt, dùng thuốc mạnh họ sẽ  chịu nổi, cho nên phương pháp chữa trị và đơn thuốc của thái y đều   vấn đề gì."
 
 
"Thế nhưng, 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
   , chỉ cần Đại tiểu thư quỳ xuống,  sẽ cứu Vương gia Vương phi ?"
 
 
"Không giấu ma ma,  chỉ là  lời giận dỗi, ngày thường thực sự  chịu quá nhiều ấm ức từ Đại tiểu thư ,   uất ức đột nhiên bùng phát,  nhịn  mà  lời cay nghiệt, kỳ thực   Đại tiểu thư  thể quỳ xuống , cho nên mới  như ."
 
 
Toàn ma ma  khỏi  chút thất vọng: "Vậy tức là,  cũng  chữa khỏi  cho Vương gia Vương phi ?"
 
 
"Thật hổ thẹn, y thuật của   hạn."
 
 
"Vậy   ? Lẽ nào cứ để Vương gia Vương phi hôn mê mãi như  ? E rằng đây là..." e rằng sẽ mất mạng mất!
 
 
"Ma ma đừng vội, ngày mai cứ tiếp tục gọi các thái y đến xem là , các thái y   , thì  đổi thái y khác, các đơn thuốc hiện   hiệu quả, thì  dùng đơn thuốc khác, tổng sẽ  cách thôi."
 
 
Thẩm Vãn Đường an ủi Toàn ma ma một lúc,  đó bảo Sài ma ma đưa nàng về.
 
 
Đợi   , Cầm Tâm  kìm  khẽ hỏi Thẩm Vãn Đường: "Thế tử phi,  thật sự...  chữa trị  ?"
 
 
Thẩm Vãn Đường liếc  nàng: "Ngươi thấy ?"
 
 
Cầm Tâm thấy, nàng hẳn là  thể chữa .
 
 
Bởi vì  đây khi Ninh Vương phi đau đầu ngất xỉu, thái y bó tay    gì, nàng  dựa  tài châm cứu xuất thần nhập hóa của  mà chữa khỏi cho Ninh Vương phi.
 
 
--- Chương 514: Thái hậu đến  ---
 
 
Chương 514: Thái hậu đến 
 
 
Viện của Ninh Vương phi.
 
 
Tiêu Thanh Khê vô cùng lo lắng    , nàng cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng dài đằng đẵng, mỗi khoảnh khắc đều là sự giày vò lớn lao.
 
 
Cuối cùng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng vội vàng chạy  tự tay vén rèm: "Toàn ma ma,  ? Thẩm Vãn Đường  đồng ý đến cứu phụ vương mẫu   ?"
 
 
Toàn ma ma lắc đầu: "Lão nô   cầu xin , nhưng Thế tử phi , y thuật của nàng  hạn,  chữa khỏi  cho Vương gia Vương phi, nàng bảo cứ tiếp tục mời thái y."