Trái , Cố Thiên Lăng, đại ca bên cạnh , mặt mày hòa nhã, ánh mắt mang theo ý ,  thấy tiếng chúc mừng của dân chúng xung quanh,  cũng khách khí chắp tay cảm ơn.
 
 
Dường như  điều cảm giác, Cố Thiên Hàn bỗng nhiên  đầu,  về phía Thẩm Vãn Đường.
 
 
Dù nàng  đeo khăn che mặt, nhưng Cố Thiên Hàn vẫn nhận  nàng ngay lập tức.
 
 
Hắn tức thì ghìm ngựa,  ngược trở , đến bên cạnh kiệu hoa khẽ gõ, thấp giọng  vài câu.
 
 
Ngay  đó, Cố Thiên Ngưng trong kiệu vén rèm cửa sổ,   bên ngoài.
 
 
Thẩm Vãn Đường lập tức vẫy tay về phía Cố Thiên Ngưng, bất chấp tất cả mà lớn tiếng hô: “Tân nương tử thật xinh ! Chúc mừng tân hôn!”
 
 
Cố Thiên Ngưng vốn dĩ tâm trạng  , nay  bất ngờ gặp Thẩm Vãn Đường ở đây, nàng  vô cùng kinh ngạc mừng rỡ,   thấy tiếng nàng hô,  kìm  mà bật .
 
 
Dân chúng xung quanh nhận  tiền mừng, kẹo mừng cũng theo Thẩm Vãn Đường mà hô lớn: “Tân nương tử thật xinh !”
 
 
“Chúc mừng Quốc công phủ!”
 
 
“Chúc mừng tân nương tử!”
 
 
Trong chốc lát, cả con phố đều vang lên tiếng chúc mừng ầm ĩ náo nhiệt.
 
 
Đội ngũ tiễn dâu chậm rãi tiến về phía , Cố Thiên Ngưng mãi  còn  thấy Thẩm Vãn Đường nữa, lúc  mới buông rèm xuống.
 
 
 nàng  hề  , Thẩm Vãn Đường thực  vẫn luôn  theo phía , cho đến khi đội ngũ tiễn dâu  khỏi thành, nàng mới dừng .
 
 
Thẩm Vãn Đường thậm chí chẳng thèm  đội ngũ của Thái tử bên , tâm trí nàng đều đặt lên  bằng hữu duy nhất của . Dù nàng luôn khuyên Cố Thiên Ngưng gả về Giang Nam, nhưng thực tế, nàng luyến tiếc Cố Thiên Ngưng đến mức nào, chỉ  nàng tự  .
 
 
Hiện giờ Cố Thiên Ngưng  xuất giá, sự luyến tiếc và buồn bã trong lòng nàng còn mãnh liệt hơn nhiều so với tưởng tượng.
 
 
Cũng   nhiều dân chúng hiếu kỳ   theo đến tận đây, tất cả đều  ngừng cảm thán.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Quốc công phủ  quả nhiên phú khả địch quốc, con gái xuất giá, của hồi môn   tới hai trăm bốn mươi kiệu! Kinh ngạc, quá kinh ngạc!”
 
 
“Ta sống cả đời , đây là  đầu tiên thấy con gái xuất giá  nhiều của hồi môn đến , đây đúng là mười dặm hồng trang đó, các ngươi  xem, kiệu hoa của Cố gia đại tiểu thư   khỏi thành lâu như  , mà của hồi môn của nàng vẫn còn   hết khỏi thành!”
 
 
“Thế   vượt mặt cả Thái tử phi ,   của hồi môn mà nhà họ Du cấp cho vị Thái tử phi mới chỉ  một trăm hai mươi kiệu! Chỉ riêng   thôi e là  moi rỗng túi tiền nhà họ Du .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-805.html.]
 
“Chậc chậc,   chừng, trong đó còn  phần triều đình bù đắp cho Thái tử phi nữa! Ta  tin nhà họ Du  thể móc  nhiều của hồi môn như , trong một trăm hai mươi kiệu đó, e là phần hư nhiều, phần thực ít!”
 
 
“Ôi chao, vốn dĩ một trăm hai mươi kiệu cũng  ít , chỉ tiếc là Quốc công phủ cùng ngày gả con gái, của hồi môn  gấp đôi nhà họ Du, cứ thế mà  lu mờ vị Thái tử phi nhà họ Du!”
 
 
“Thật là phong quang vô hạn, năm xưa  xuất giá, chỉ  ba mươi sáu kiệu của hồi môn, thật ngưỡng mộ Cố đại tiểu thư, giá như  là con gái của Quốc công gia thì  ,  những  thể gả cho tân khoa Trạng Nguyên lang,  còn  nhiều của hồi môn như   của riêng, cả đời ăn mặc  lo.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  những lời bàn tán xung quanh, tâm trạng khá hơn một chút.
 
 
Họ  đúng, A Ngưng   gả  , cả đời ăn mặc  lo, nàng sẽ sống  hơn kiếp   nhiều.
 
 
Đám đông dần tản ,  nhiều dân chúng  chạy  xem đội ngũ của Thái tử bên , chỉ còn vài đứa trẻ vẫn đang ở ven đường tìm kiếm những đồng tiền và kẹo mừng   khác bỏ sót.
 
 
Thẩm Vãn Đường khẽ thở dài: “Đỗ Quyên, Cầm Tâm, chúng  cũng về thôi, tiếc thật,   thể tiễn A Ngưng đến Giang Nam.”
 
 
Đằng , một giọng  lãnh đạm mà quen thuộc vang lên: “Nàng  tiễn    khỏi thành , còn  đủ ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường chợt  đầu ,  thấy Cố Thiên Hàn đang cưỡi ngựa, nàng  mở to mắt: “Sao    ? Chàng  tiễn   về Giang Nam ư?”
 
 
“Đại ca  tiễn ,  ở  trấn giữ kinh thành.”
 
 
Cố Thiên Hàn  đoạn, nhảy xuống ngựa,  đến  mặt Thẩm Vãn Đường.
 
 
Thân hình  cao lớn, khí thế bức , hôm nay  mặc cẩm bào màu tím càng thêm quý khí, cả  đều tràn ngập cảm giác áp bức.
 
 
Hơn nữa  thực sự quá chói mắt, quá nổi bật, Thẩm Vãn Đường  kìm  lùi  một bước, giữ  cách với .
 
 
Cố Thiên Hàn  chẳng để ý đến sự xa cách của nàng,   lướt qua đôi giày thêu của nàng, hỏi: “Đi mệt ?”
 
 
Thẩm Vãn Đường lắc đầu: “Ta  mệt,   .”
 
 
Nàng quả thực  mệt, nhưng đế giày thêu cũng quá mỏng,  nhiều đường như , khiến nàng đau chân.
 
 
Thế nhưng nàng thà đau chân còn hơn dây dưa với Cố Thiên Hàn ở bên ngoài, bằng  ngày mai nàng sẽ  bại danh liệt.
 
 
Nàng  kìm  sờ sờ khăn che mặt, may mắn , khăn che mặt vẫn còn đó,   đặc biệt quen  cũng sẽ  nhận  nàng.
 
 
Ngay khi nàng  mới yên tâm  một chút, Cố Thiên Hàn bỗng nhiên ôm ngang eo nàng, đặt nàng lên lưng ngựa của .