“Hơn nữa,  còn tiện thể ly gián  và Thẩm Vãn Đường nữa. Ta đến Ninh Vương phủ tặng quà cho , Ninh Vương Phi  giữ giúp , nhưng    với  là Thẩm Vãn Đường  lén lút biển thủ đồ của , kết quả  tin ngay, còn  tìm Thẩm Vãn Đường đòi nữa! Ngươi  xem     ngu xuẩn,  dễ lừa ?”
 
 
“Cái đồ ngu xuẩn như ,     thể gả? Ta  gả tự nhiên là  gả cho  thông minh nhất, gả cho   nhất!”
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Gả cho một tên ngu ngốc,   tức c.h.ế.t cũng  ngu chết, vạn nhất sinh con cũng ngu như , nửa đời  của  chẳng     chê  c.h.ế.t ! Nghĩ  đường đường là tài nữ  một Đại Phong,  sinh  một đứa con trai ngu xuẩn,  còn mặt mũi   cửa gặp !”
 
 
Tang ma ma vẻ mặt mờ mịt, nàng căn bản   Liễu Nam Thi đang  gì.
 
 
Nàng  khi nào thì cố ý tiếp cận Tiêu Thanh Uyên ? Khi nào thì tâng bốc Tiêu Thanh Uyên ? Lại là khi nào đến Ninh Vương phủ tặng quà cho Tiêu Thanh Uyên ?
 
 
Nàng  tặng quà cho Tiêu Thanh Uyên, Ninh Vương Phi giữ giúp thì hợp lý, nhưng Thẩm Vãn Đường một  ngoài    thể lén lút biển thủ?
 
 
Thẩm gia dù là nhà nhỏ, nhưng ít nhiều cũng là gia đình quan ,    thể cho phép con gái  loại chuyện mất mặt mất thể diện ? Bản  Thẩm Vãn Đường cũng  thể nào lấy đồ của Tiêu Thanh Uyên, ,  , nàng căn bản  thể nào  cơ hội biển thủ đồ của Tiêu Thanh Uyên !
 
 
Nàng  còn   gả cho  thông minh nhất? Ý là  gả cho Cố Thiên Hàn?  Cố gia  đây còn   ý định kết  với Liễu gia, bây giờ  càng  thể  !
 
 
Đại tiểu thư rốt cuộc   tình cảnh tồi tệ hiện tại của  là gì ? Nàng  rốt cuộc đang  gì? Bị ma ám  ?
 
 
Ngoài cửa sổ, cả  Tiêu Thanh Uyên  như rơi  hầm băng.
 
 
Giữa tháng bảy mùa hè, nắng hè chói chang, nhưng   cảm thấy từ đầu đến chân lạnh buốt.
 
 
Thì , tất cả đều   dự mưu, thì  Liễu Nam Thi cố ý tiếp cận , ngay cả việc đến Ninh Vương phủ tặng quà cũng là do nàng  cố tình sắp xếp.
 
 
Hắn còn cùng Tiêu Thanh Khê  tìm Thẩm Vãn Đường tính sổ, bởi vì hai   bọn  thật sự tin lời Liễu Nam Thi, cho rằng những món quà nàng  tặng cho bọn  đều  Thẩm Vãn Đường cái đồ tham tiền  lấy .
 
 
Lúc đó Thẩm Vãn Đường  nàng  lấy,  và   còn  tin!
 
 
Mẫu  cũng  Thẩm Vãn Đường  lấy,  và   cũng  tin!
 
 
Tiêu Thanh Uyên   cũng  ngờ,  sẽ bằng cách ,   sự thật!
 
 
Hắn càng  ngờ, thì  trong lòng Liễu Nam Thi,  chỉ là một tên ngu xuẩn, một tên phế vật.
 
 
Giọng điệu khinh thường đậm đặc của nàng  đối với ,  đ.â.m sâu  nội tâm .
 
 
Cái gì mà tri kỷ, cái gì mà linh hồn hòa hợp, thì  đều là do Liễu Nam Thi diễn, là do nàng  cố ý tạo !
 
 
Thế nhưng, Tiêu Thanh Uyên  hiểu,   hề thích , tại    giả vờ là tri kỷ của ? Tại  mỗi  gặp , luôn  như  như  mà trêu chọc ?
 
 
Nàng    thích  thông minh nhất ? Vậy tại  nàng    trêu chọc Cố Thiên Hàn? Tại     tri kỷ với Cố Thiên Hàn?
 
 
Là bởi vì Cố Thiên Hàn căn bản  thể trêu chọc , nên mới đến trêu chọc , để lợi dụng  chọc tức Cố Thiên Hàn ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-888.html.]
 
Trong lòng Tiêu Thanh Uyên dâng lên từng trận buồn nôn, buồn nôn đến mức   nôn !
 
 
Sau đó Liễu Nam Thi  gì,    còn  thấy nữa,  mơ mơ màng màng  dậy, mơ mơ màng màng bước  ngoài.
 
 
Đa  hộ vệ đều  Mặc Cơ đang gây chuyện thu hút ,  thuận lợi từ cửa   ,  đó như mất hồn, lang thang  phố.
 
 
Có  gọi   chuyện,  cũng   thấy, bên tai  chỉ  giọng điệu khắc nghiệt của Liễu Nam Thi vang vọng.
 
 
“Tiêu Thanh Uyên cái đồ phế vật !”
 
 
“Phế vật chính là phế vật!”
 
 
“Ai    gả cho Tiêu Thanh Uyên? Cái loại phế vật đó, cũng xứng cưới ?”
 
 
“Bởi vì  cố ý tiếp cận , xoay  như chong chóng.”
 
 
…
 
 
Đột nhiên, Tiêu Thanh Uyên ngửa mặt lên trời  lớn: “Ha ha ha ha ha,  đúng là kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ ! Ta  mà  vì nàng  mà tự kết liễu! Ta    thể ngu xuẩn đến mức !”
 
 
Hắn  ,  hung hăng tự tát  một cái.
 
 
Sau đó, nước mắt  liền rơi xuống.
 
 
Ánh nắng gay gắt giữa trưa chiếu lên  , nhưng    cảm thấy chút ấm áp nào, cả   cũng  còn sức lực tự chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống.
 
 
“Tại ? Tại   đối xử với  như ? Tại   lừa dối ?!!”
 
 
“Ta đối với nàng còn  đủ  ? Ta ngay cả tính mạng cũng cho nàng !”
 
 
“Trừ  , còn ai sẽ nguyện ý cưới nàng? Còn ai sẽ  bận tâm nàng thất tiết?”
 
 
“Liễu Nam Thi, lòng  nàng thật độc ác!”
 
 
…
 
 
Những  qua   đường  dáng vẻ quái dị của Tiêu Thanh Uyên, chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
 
 
“Mau , thế tử Ninh Vương phủ phát điên ! Hắn phát điên !”
 
 
“Ôi chao, đây là   kích động gì nữa,  ngay cả  cũng đánh?”
 
 
“Hắn tê liệt  đất lẩm bẩm gì ? Có dũng sĩ nào dán tai   kỹ !”