“Nếu Thế tử  tin lời bọn họ,  thì mời Thế tử tự  kiểm tra dấu vết   Sở cô nương . Những dấu vết   nàng , hẳn   là do  bảo    chứ?”
 
 
Sở Yên Lạc biến sắc, ôm chặt lấy cổ áo, dáng vẻ ủy khuất  thanh cao : “Thẩm Vãn Đường, ngươi đừng hòng lột y phục của  để sỉ nhục ! Hôm nay ngươi ức h.i.ế.p  còn  đủ ? Ta c.h.ế.t cũng  cho các ngươi xem  thể của , các ngươi  xứng!”
 
 
Thẩm Vãn Đường thần sắc thản nhiên: “Sở cô nương,    xem  thể nàng,  chỉ để Thế tử xem mà thôi.”
 
 
Sở Yên Lạc hận nàng đến thấu xương, ánh mắt như phun lửa  chằm chằm nàng, nhưng sống c.h.ế.t cũng  chịu buông lời.
 
 
Thẩm Vãn Đường  : “Chẳng lẽ nàng thà mang tiếng tư thông với  khác, cũng   cho Thế tử xem  thể ư? Trên thế gian , còn ai đối  với nàng hơn Thế tử ? Dù  nàng sớm muộn cũng là  của Thế tử, cho  xem cũng  , đúng lúc  thể nhân cơ hội , cho nàng một danh phận.”
 
 
Sở Yên Lạc giận dữ vô cùng: “Cho  một danh phận? Ngươi  ý gì? Ngươi     cho Thế tử ư? Chuyện  tuyệt đối  thể! Ta Sở Yên Lạc cả đời  tuyệt đối    cho  khác,    thì   chính thê!”
 
 
--- Chương 59 Sở Yên Lạc  đánh ---
 
 
Thẩm Vãn Đường  hề để ý đến tiếng kêu gào của nàng , nàng   đầu  Tiêu Thanh Uyên: “Thế tử, hôm nay Sài ma ma và Toàn ma ma, hai vị ma ma đức cao vọng trọng đều ở đây, đúng lúc  thể mời các nàng  chứng. Đương nhiên, nếu Thế tử cảm thấy các nàng cũng   mua chuộc,  thể tin ,   thể mời  mà  tin tưởng đến kiểm tra tình trạng  thể của Sở cô nương.”
 
 
“Nếu là  hiểu lầm Sở cô nương,  tự nhiên sẽ bồi lễ tạ tội với nàng .  nếu nàng  thật sự tư thông dan díu với  khác trong vương phủ,  , vị đương gia chủ mẫu , sẽ  dựa theo quy củ trong phủ mà trừng phạt kẻ phạm .”
 
 
Tiêu Thanh Uyên vô cùng tin tưởng Sở Yên Lạc,  lạnh lùng : “Yên Lạc  thể tư thông với  khác. Nàng  gây  tổn thương lớn như  cho Yên Lạc, chỉ xin  là đủ ? Nàng quả thực nghĩ quá dễ dàng !”
 
 
“Vậy Thế tử  nên  thế nào?”
 
 
“Nếu Yên Lạc trong sạch, nàng  hề tư thông dan díu với bất kỳ ai, thì nàng hãy tự thỉnh hạ đường, cầm hưu thư của  mà cút khỏi vương phủ, vĩnh viễn   xuất hiện  mặt  và Yên Lạc nữa!”
 
 
Sài ma ma và Toàn ma ma cùng kinh hô: “Thế tử  thể!”
 
 
Thẩm Vãn Đường  thản nhiên : “Được, cứ theo lời Thế tử mà .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-90.html.]
 
Tiêu Thanh Uyên  Sở Yên Lạc: “Yên Lạc, nàng hãy vạch cổ áo  một chút, cho các nàng xem,   nàng   gì cả, nàng là trong sạch.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Sở Yên Lạc   ngờ , Thẩm Vãn Đường  chỉ vài ba câu  thuyết phục  Tiêu Thanh Uyên, khiến  đồng ý xem  thể nàng! Tiêu Thanh Uyên  đây vô cùng tuân thủ nam nữ đại phòng, trừ phi bất đắc dĩ, nếu   tuyệt đối sẽ   da thịt nàng, càng sẽ  chạm !
 
 
Mặt nàng  trắng bệch, ngữ khí  cố ý vô cùng kiêu ngạo: “Ta vốn dĩ trong sạch,   cần cho bất kỳ ai xem, các nàng cũng  xứng xem!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên ôn hòa : “Ta  nàng  , nhưng, chỉ cần  thể chứng minh nàng trong sạch, Thẩm Vãn Đường sẽ tự thỉnh hạ đường. Chỉ cần nàng  rời , chúng  sẽ  còn trở ngại cuối cùng nào nữa,  liền  thể chính thức cưới nàng  Thế tử phi ,   nàng sẽ là đương gia chủ mẫu của vương phủ!”
 
 
Sở Yên Lạc  : “Ta  thèm  đương gia chủ mẫu gì hết, hôm nay ai cũng đừng hòng xem  thể ! Nếu Thế tử nhất định  xem  thể  mới cưới , thì cái chức Thế tử phi     cũng chẳng ! Ta về Tịch Tâm Am  cô nương , ở đó tuy thanh khổ, nhưng tất cả   đều tôn trọng , sẽ  động một tí là  lột y phục của !”
 
 
Nàng  hùng hồn  xong, xoay  bỏ .
 
 
“Yên Lạc!”
 
 
Tiêu Thanh Uyên  chút hoảng loạn,  kéo mạnh Sở Yên Lạc , nhưng  ngờ Sở Yên Lạc dùng sức giãy giụa, kết quả  cẩn thận,   xé rách tay áo của nàng , cổ áo cũng  vạch , để lộ một mảng lớn da thịt ở ngực.
 
 
Tiêu Thanh Uyên sững sờ,   vì Sở Yên Lạc để lộ xuân quang, mà là vì, từ xương quai xanh trở xuống, cho đến ngực,  chằng chịt dấu răng cắn và vết đỏ!
 
 
Sở Yên Lạc kinh hãi, vội vàng kéo y phục , hòng che giấu những dấu vết  .
 
 
 trong đầu Tiêu Thanh Uyên một tiếng “ầm” vang vọng,  như phát điên túm lấy y phục của nàng , xé toạc .
 
 
Sở Yên Lạc kinh hô một tiếng, vội vàng ôm n.g.ự.c bằng hai tay: “Tiêu Thanh Uyên,  điên ?! Người  gì ?”
 
 
Tiêu Thanh Uyên   thể nàng , những dấu vết  đó càng rõ ràng hơn, vết đỏ vết tím khắp nơi,  qua một ngày mà những dấu vết đó chẳng hề biến mất chút nào, như thể đang kể  chuyện nàng   cuồng nhiệt ân ái với một nam nhân nào đó.
 
 
Người nam nhân đó dường như hận  thể ăn tươi nuốt sống nàng , căn bản  để  chút sức lực nào, cũng chẳng hề xót thương, bóp cả làn da non mềm của nàng  đến nổi dấu ngón tay hằn sâu.