Thẩm Vãn Đường  ,  trầm tư: “Hơn nữa,  nghĩ, Thẩm Minh Huyên hẳn là  nội tình gì đó mà chúng   . Bằng  nàng  sẽ  khi  vu oan nàng , mà phản ứng đầu tiên  hỏi Kỳ thị,   nàng   hạ độc phụ   .”
 
 
Cầm Tâm gật đầu đồng tình. Một lúc , nàng   ,   viện của Thẩm Quan Niên, lắng  động tĩnh bên trong.
 
 
Vừa , nàng  lén lút nhét một thỏi bạc vụn cho tiểu tư Tam Thủy.
 
 
Tam Thủy  động thanh sắc cất , liếc mắt  bên trong,  nhỏ giọng : “Hai nàng  sống c.h.ế.t  chịu thừa nhận, một mực khẳng định là nhị tiểu thư hạ độc. Lão gia   cũng    , lời các nàng , y một câu cũng  tin. Trước đây   thế ,  đây phu nhân  gì, lão gia đều tin nấy, từ  đến giờ đều lười phân biệt thật giả. Ta thấy đó, trời sắp  đổi !”
 
 
Cầm Tâm bĩu môi khinh miệt: “Trước đây y lười phân biệt thật giả, là bởi vì  chịu khổ   y, mà là nhị tiểu thư. Giờ đây đao đ.â.m  chính , y tự nhiên  đau , cũng  phân biệt thật giả .”
 
 
Nàng thật sự   mắng một câu đáng đời, nhưng Tam Thủy dù  cũng là tiểu tư của Thẩm Quan Niên, nàng vẫn nhịn .
 
 
Không ngờ, nàng nhịn , Tam Thủy   nhịn , trực tiếp : “Ông  đáng lắm, phu nhân      lừa dối ông  bao nhiêu chuyện,    giày vò nhị tiểu thư bao nhiêu , ông   từng hỏi han tới, nên mới dung dưỡng cho phu nhân ngày càng to gan, giờ còn dám trực tiếp hạ độc cho ông .”
 
 
--- Chương 630 Tam Thủy ca,  chỉ  với  thôi ---
 
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cầm Tâm giật ,  kìm   về phía Tam Thủy: “Ngươi  độc là do phu nhân hạ?”
 
 
Tam Thủy hướng nàng lộ  một biểu cảm nửa  nửa : “Đương nhiên là . Bọn   tiểu tư, ban đêm nào dám ngủ quá say giấc? Chẳng lẽ các ngươi  nha  thì  thể ngủ say đến c.h.ế.t ?”
 
 
Cầm Tâm  tiện  rằng  ở bên Thẩm Vãn Đường thật sự  thể ngủ  an , nàng chỉ  gật đầu đồng tình: “Phải đó, bọn    hầu, đều  luôn cảnh giác!”
 
 
Tam Thủy cuối cùng cũng   để trút bầu tâm sự,  lắc đầu thở dài : “Chủ tử kêu một tiếng, là  lập tức xông  hầu hạ, chậm một chút thôi cũng  phạt. Bị chủ tử đánh vài cái thì  , điều quan trọng là tiền công hàng tháng vốn   nhiều  còn  khấu trừ! Cho nên,  và Tam Thổ hầu như đều  nhắm một mắt khi ngủ đó!”
 
 
“Vậy, ngươi  thấy phu nhân hạ độc lão gia ?”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-947.html.]
“Cũng  tận mắt thấy, chỉ là  rằng, phu nhân đêm qua  đến hai lượt. Hơn nữa còn cố ý lẻn  phòng lão gia lúc ông  đang ngủ. Ngươi  xem, nàng   thể đến  chuyện  ?”
 
 
“Vậy  ngươi   với lão gia?”
 
 
“Ngươi xem, ngươi  ngây thơ . Ngươi nghĩ Thẩm gia là ai quản gia? Là lão gia ? Đương nhiên  ! Là phu nhân quản gia đó. Tiền công hàng tháng là nàng  phát, quần áo giày dép của  hầu cũng là nàng  quản, ngay cả việc mua sắm của nhà bếp,  món gì ăn cũng đều là phu nhân lo liệu. Bọn    hầu   ăn no   đều do nàng  quyết định, ai dám đắc tội nàng ?”
 
 
Tam Thủy  với giọng điệu của một  từng trải: “Ta  cho ngươi , trong nhà , thà đắc tội lão gia còn hơn đắc tội phu nhân. Đắc tội lão gia, ông  nhiều lắm là mắng chửi một trận, chuyện đó  sẽ qua.  nếu ngươi đắc tội phu nhân,  thì thật sự  còn đường sống!”
 
 
“Phu nhân lòng  độc ác, nàng  sẽ  đuổi ngươi  khỏi phủ, nàng  sẽ cố ý giữ ngươi  trong phủ, từ từ tra tấn ngươi. Câu đó   nhỉ? À, d.a.o cùn cắt thịt!”
 
 
“Cho nên, bọn  ngày thường dù  thấy phu nhân  chuyện  gì cũng tuyệt đối  nhắc tới, càng  thể  mật báo với lão gia. Nếu , lão gia sẽ mắng chửi đánh đập bọn  một trận,  phu nhân bên  còn  chịu thêm một trận nữa!”
 
 
Cầm Tâm  hiểu. Tam Thủy và Tam Thổ đều  Kỳ thị  những chuyện thất đức, cũng  độc là do Kỳ thị hạ, nhưng cứ thế   cho Thẩm Quan Niên.
 
 
Nàng  khỏi lắc đầu. Thẩm Quan Niên đây thật sự là tự chuốc lấy, ông  ngày thường cứ dung túng Kỳ thị, đến nỗi trong ngoài gia đình đều  Kỳ thị nắm giữ. Người hầu bề ngoài thì  lời Thẩm Quan Niên, nhưng trong thâm tâm đều  lời Kỳ thị.
 
 
“Ài, Cầm Tâm cô nương, nhị tiểu thư   đối xử với các ngươi   ? Ta  , tiền công hàng tháng của các ngươi còn nhiều hơn bọn  tận hai lạng bạc, điều   thật ?”
 
 
Cầm Tâm gật đầu, nhỏ giọng : “Tam Thủy ca,  chỉ  với  thôi,  tuyệt đối đừng truyền  ngoài nhé!”
 
 
Tam Thủy  nàng gọi một tiếng “Tam Thủy ca” mà lòng như tan chảy,  vội vàng gật đầu: “Cầm Tâm cô nương cứ yên tâm,  tuyệt đối  truyền  ngoài!”
 
 
“Thật  tiền công hàng tháng của bọn , nhiều hơn các  tận bốn lạng bạc lận!”
 
 
“Cái gì?! Tiền công hàng tháng của các ngươi là năm lạng bạc ư??”
 
 
“Suỵt, Tam Thủy ca,   nhỏ thôi, đừng để  khác  thấy! Ta là vì thấy Tam Thủy ca thật thà nên mới  đó, tiểu thư của bọn   cho   !”