Thế nhưng dù Thẩm Mính Huyên  , tâm trạng Thẩm Quan Niên cũng  khá hơn chút nào, bởi vì tuy   quan phục nguyên chức, nhưng chức quan nhờ cậy Tiêu Thanh Uyên mà  , vô cùng bất , bất cứ lúc nào cũng  nguy cơ mất chức.
 
 
Cách duy nhất để giữ  chức quan là gả Thẩm Vãn Đường cho Tiêu Thanh Uyên.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
Thế nhưng bên Quốc Công phủ thì ?
 
 
Tuy   năng hùng hồn  mặt Thẩm Vãn Đường, nhưng thực tế trong lòng  hoảng loạn đến mức nào chỉ    , bởi vì   thừa nhận với Thẩm Vãn Đường, lý do  đồng ý hôn sự với Quốc Công phủ,   vì Cố Thiên Hàn  đánh , mà là vì trong tay Cố Thiên Hàn  chứng cứ chí mạng về việc   quan nhiều năm!
 
 
Nếu  dám hủy hôn, Cố Thiên Hàn e rằng sẽ lập tức giao những chứng cứ đó cho Đại Lý Tự, đến lúc đó  đừng   quan, ngay cả tính mạng cũng    giữ   !
 
 
Thẩm Quan Niên quả thực như kiến bò  chảo nóng, sốt ruột  cuồng trong phòng,  đến mức  đó đầu  sắp nổ tung, vẫn  nghĩ   một cách vẹn cả đôi đường nào.
 
 
Hắn nghiến răng, chỉ đành  đến viện của Thẩm Vãn Đường tìm nàng.
 
 
Thẩm Vãn Đường  về viện  bao lâu, liền thấy Thẩm Quan Niên tìm đến, lập tức sinh lòng cảnh giác: “Nếu phụ  đến để khuyên  gả cho Tiêu Thanh Uyên,   cần mở lời nữa,  về 
 
 
,   thể nào gả cho Tiêu Thanh Uyên.”
 
 
Thẩm Quan Niên thở dài thườn thượt: “Đường nhi,  dù  cũng  sinh dưỡng con một trận, con cứ thế  màng sống c.h.ế.t của phụ  ? Con nghĩ   hủy bỏ hôn sự với Quốc Công phủ ư?”
 
 
“Nếu phụ  cũng   hủy,   hủy    ?”
 
 
“ Tiêu Thế tử nhất định  cưới con, nếu con  gả, chức quan của phụ  sẽ  giữ ! Chẳng lẽ con   nửa đời  đều  bách tính bình thường ?”
 
 
“Chức quan  giữ , là do năng lực phụ   đủ,  năng lực hữu hạn,   một bách tính bình thường cũng  gì  ?”
 
 
“Không ,    bách tính bình thường,    quan! Ta  năng lực,  chỉ là thời vận  may!”
 
 
Sắc mặt Thẩm Quan Niên lộ vẻ cầu khẩn: “Đường nhi,   con giống như di nương của con, thông tuệ vô song, túc trí đa mưu, nếu  cũng sẽ  khiến Cố Nhị công tử và Tiêu Thế tử tranh  cầu hôn. Con giúp  , giúp  nghĩ một cách vẹn cả đôi đường, chúng    thể đắc tội Quốc Công phủ, cũng  thể đắc tội Tiêu Thế tử.”
 
 
Thẩm Vãn Đường  tức  buồn   : “Phụ  thật sự quá đề cao  ,   thể  cách vẹn cả đôi đường nào? Ta    phân  thuật,  thể một  gả hai nhà!”
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoan-than-ta-lam-chu-mau-vuong-phu/chuong-979.html.]
“Ta khuyên phụ  vẫn là đừng nên tham lam,   thể  gì cũng , tổng   bỏ và lấy. Người  đồng ý hôn sự với Quốc Công phủ, thì  thể  đồng ý với Ninh Vương phủ.”
 
 
“Nếu   dù  thể  quan, tương lai cũng sẽ   đời  chê. Kẻ khác sẽ chê  , chức quan  là dùng việc hủy lời hứa, hối hôn mà đổi lấy,   đồng liêu sẽ  ai coi trọng !”
 
 
Thẩm Quan Niên  nàng  đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, những điều nàng  đó  há    ?
 
 
Thế nhưng cám dỗ  quan thực sự quá lớn, lớn đến mức  sẵn lòng hy sinh tất cả để đổi lấy!
 
 
Hắn sớm  chịu đủ những ngày tháng hàng ngày nhàn rỗi   gì ở nhà, mỗi   thấy đồng liêu  đây   tan ,  đều hâm mộ đến khó tả.
 
 
Hắn là nam nhân, nam nhân   thể ngày ngày ở nhà ăn    chờ chết? Hắn liều mạng  sách, chẳng  vì   thi triển hoài bão lớn trong quan trường, để tất cả   đều coi trọng  ?
 
 
Vốn dĩ nữ nhi  tranh giành cầu hôn là một chuyện , nhưng giờ đây  cứng nhắc trở thành cảnh tiến thoái lưỡng nan,  quả thực như kẻ câm ăn hoàng liên,  nỗi khổ   nên lời!
 
 
Ai? Không đúng, đợi !
 
 
Thẩm Quan Niên đột nhiên hai mắt sáng rực: “Ta  cách ! Ta  cách   đắc tội Cố Nhị công tử cũng  đắc tội Tiêu Thế tử ! Ha ha ha ha!”
 
 
Thẩm Vãn Đường nhíu mày,   điên cuồng  lớn, nghi ngờ   điên : “Phụ   biện pháp gì ? Nói    xem.”
 
 
“Cái   mà, ngươi  cần  , ngươi cứ yên tâm chờ gả là  , dù  gả Quốc Công phủ cũng , gả Ninh Vương phủ cũng , đối với ngươi mà  đều như , đều là  hưởng phúc cả!”
 
 
Thẩm Quan Niên , trong mắt lộ  một tia ghen tị: “Nha đầu ngươi,  mệnh cũng , đầu thai  Thẩm gia , trải qua bao nhiêu năm tháng vô ưu vô lo
 
 
ngày tháng.”
 
 
“Không cần  gì, ngươi liền  thể gả cho Tiêu Thế tử  Thế tử phi, hoặc là gả cho Cố Nhị,  tức phụ của Quốc Công phủ.”
 
 
“Đâu như , ngày ngày hao tâm tổn sức, chốc chốc  lấy lòng Tiêu Thế tử, chốc chốc   lấy lòng Cố Nhị, luồn cúi nhỏ mọn, đến cả tôn nghiêm cũng  còn.”
 
 
“Ngươi thật sự nên cảm ơn  thật ,    vì ngươi gánh vác , che mưa chắn gió, ngươi     một tương lai phú quý như .”
 
 
Thẩm Vãn Đường ngỡ ngàng, rốt cuộc    gánh vác gì  nàng? Lại che mưa chắn gió gì cho nàng? Gió và mưa chẳng lẽ   do   mang đến ?