Ta giãn mày, hòn đá trong lòng cũng rơi xuống.
 
Trong yến tiệc chúc mừng, tiếng tỳ bà, sáo trúc vang vang, chén rượu chuyền qua tay  dứt.
 
Đột nhiên, cửa điện  đẩy , một luồng gió lạnh cuốn .
 
Thẩm Thời An đến muộn, áo vạt bay tung, mang theo mấy chiếc lá khô.
 
Hắn chắp tay tạ :
 
“Thần đến muộn, xin bệ hạ thứ tội.”
 
Ta nâng chén rượu do Bùi Diên Sơ đưa đến, mỉm  bình thản:
 
“Không .”
 
Thẩm Thời An: “……”
 
Đêm khuya yên ắng,   một   cửa sổ,  đôi song sinh long phượng của  nô đùa trong viện.
 
“Bệ hạ, hoàng phu đến.” 
 
Tỳ nữ khẽ bẩm.
 
Thần sắc  nhu hòa  đôi chút:
 
“Tuyên.”
 
Bùi Diên Sơ bước  điện, trong tay nâng một cuộn họa trục:
 
“Bệ hạ, đây là ‘Tây Vực Sơn Hà Đồ’ thần mới  ,  lẽ sẽ hữu ích cho sứ đoàn.”
 
Ta nhận lấy bức họa, ngẩng đầu, chạm  ánh mắt đầy tình ý của Bùi Diên Sơ, trong lòng khẽ gợn sóng.
 
23
 
Trong ngự hoa viên ngày xuân, hải đường nở rộ rực rỡ.
 
Ta tựa  lan can son,  cung nhân   tất bật chuẩn  cho yến tiệc Quỳnh Lâm sắp tới.
 
“Bệ hạ, Thẩm đại nhân cầu kiến.” 
 
Tỳ nữ thấp giọng bẩm.
 
Ngón tay   khựng .
 
Thẩm Thời An? 
 
Hắn tới  gì?
 
Ngay  mắt liền trôi qua từng dòng bình luận:
 
【Ô hô, trạng nguyên nghèo  tới kiếm sự chú ý ?】
 
【Cười c.h.ế.t mất, còn hoài niệm vinh hoa đời …】
 
Ta ngẩng , thấy Thẩm Thời An   hành lang trong bộ áo dài xanh chàm  cũ.
 
Y phục bạc màu, nơi khuất còn khâu mấy mũi vụng về.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Hạ thần… tham kiến bệ hạ.” 
 
Hắn cúi  hành lễ, giọng khàn khàn mà căng thẳng.
 
Ta suýt  nhận   nữa.
 
Bình luận  hiện lên: 
 
【Đời   khoác cẩm bào tím, đến cả  ngự ban cũng kén chọn nhiệt độ.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-hoi-han-that-la-tot-qua/9.html.]
 
【Nhìn  bây giờ, gò má gầy gò nhô cao, chỉ  đôi mắt vẫn sáng rực như  lạnh.】
 
Bình luận tiếp:
 
【Bộ lọc nam chủ vỡ vụn  kìa…】
 
【Quả nhiên giàu sang mới nuôi   …】
 
“Thẩm đại nhân  chuyện gì?”
 
Ta cố ý xoay nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy  cổ tay, là thứ đồ chơi Bùi Diên Sơ  mang đến hôm qua.
 
Hắn  chằm chằm  vòng, yết hầu lăn khẽ:
 
“Nghe  bệ hạ  mang long thai, hạ thần… đặc biệt đến chúc mừng.”
 
“Thẩm đại nhân  lòng, lui về …”
 
“Bệ hạ…” 
 
Giọng  khàn đặc, như chứa vạn nỗi ăn năn:
 
“Là thần sai .”
 
“Ngày trở về  khi trọng sinh, thần ngỡ rằng cắt đứt tiền duyên là  thể tránh khỏi  mệnh.”
 
“ nào ngờ… kiếp , ngay cả một cái liếc  của , thần cũng chẳng còn.”
 
“Thẩm đại nhân.” 
 
Ta nhạt giọng: 
 
“Ngươi   là cố nhân kiếp , cần gì  tìm  của kiếp  để ôn chuyện?”
 
Hắn bỗng ngẩng đầu, lệ rơi từng giọt:
 
“Thần hối hận , bệ hạ! Có thể cho thần…”
 
Chưa kịp dứt lời, từ cổng cung vang lên tiếng chuông lạc.
 
Bùi Diên Sơ mặc hoàng bào tím đỏ, bước  trong mưa, phía  cung nhân bưng  nóng cùng hồ cừu.
 
Hắn nhướng mày liếc Thẩm Thời An:
 
“Ô, chẳng  Thẩm đại nhân ? Nghe  ngươi đặc biệt đến chúc mừng hài nhi  chào đời của ,   còn hơn cả cha ruột thế ?”
 
“Thẩm đại nhân khỏi quá vui mừng, yên tâm ! Ta với bệ hạ nhất định sẽ cố gắng, ba năm sinh hai cũng  thành vấn đề.”
 
“Đến lúc , ngươi   cũng kịp mà.”
 
Nắm đ.ấ.m Thẩm Thời An siết chặt, nhưng Bùi Diên Sơ  nắm lấy tay , đặt lò sưởi nhỏ  lòng bàn tay.
 
“Bệ hạ chớ bận tâm đến .”
 
“Thần    rượu mơ tiến cống từ Giang Nam, chẳng   cùng nếm thử?”
 
Ta khẽ , gật đầu.
 
Là nữ đế một triều, tình yêu chỉ là điểm tô thêm sắc,  từng là  bộ của .
 
Mối nhân duyên mà kiếp  Thẩm Thời An coi như giày rách, kiếp   trở thành châu ngọc  Bùi Diên Sơ nâng niu.
 
Còn vị trạng nguyên trọng sinh , rốt cuộc cũng chỉ thành tàn ảnh giấc mộng cũ trong đêm mưa mà thôi.
 
—Hoàn văn—