Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 197: Hay là, cứ hôn một cái đi

Cập nhật lúc: 2025-11-22 09:33:10
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh xem, hại ba em ?"

 

Tại khách sạn, khi Bạc Tấn Nhiên rời , Thời Tinh nheo mắt Kỳ Thần Diễn chằm chằm, cất tiếng hỏi.

 

thế nào cũng thấy ý đồ .

 

Sao thể dạy Bạc Tấn Nhiên cái kiểu năng gì, cứ thế ôm lấy hôn chứ?

 

Như thế thì lưu manh quá .

 

Kỳ Thần Diễn khẽ nhếch môi, đóng cửa tựa lưng ván cửa, giơ tay ngoắc lấy eo cô kéo lòng, khẽ: "Nói một cách nghiêm túc thì đây chỉ là thế giới song song, ba em."

 

Thời Tinh: "... Hình như cũng đúng."

 

Ngay đó cô bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn: " cũng thể dạy như thế chứ?"

 

Nhỡ Lục Điềm coi Bạc Tấn Nhiên là kẻ lưu manh thì ?

 

Chẳng là kéo thấp điểm ấn tượng xuống ?

 

bọn họ đều hiện tại Lục Điềm thiện cảm với Bạc Tấn Nhiên, nhưng thiện cảm rốt cuộc bao nhiêu thì ai , lẽ ngay cả chính Lục Điềm cũng rõ.

 

"Chứ bây giờ?"

 

Kỳ Thần Diễn rũ mắt cô: "Cậu bày tỏ tình cảm nhưng dám mở miệng, dùng hành động chẳng là cách nhanh nhất ? Nếu còn , thì thật sự chỉ thể là đáng đời thôi."

 

Thời Tinh nhíu mày, cảm thấy cũng vài phần đạo lý, nhưng vẫn thấy sai sai.

 

Cô cho rằng thể lập cho Bạc Tấn Nhiên một kế hoạch theo đuổi vợ nghiêm túc hơn, chứ lao cưỡng hôn...

 

Cô đang phiền não thì Kỳ Thần Diễn bỗng nhẹ nhàng gọi tên cô: "Tinh Tinh."

 

"Dạ?"

 

Thời Tinh ngước mắt đối diện với , đó thấy rõ d.ụ.c vọng thâm trầm nơi đáy mắt đối diện.

 

Hơi thở cô khựng , mặt mũi bỗng dưng đỏ bừng, tim đập nhanh: "Anh, em như thế gì?"

 

ở bên lâu như , Thời Tinh vẫn chịu nổi ánh mắt của Kỳ Thần Diễn.

 

Mỗi cô như thế, cô đều cảm giác sắp chìm đắm trong ánh mắt , chẳng cần hôn ôm, cả tê dại .

 

Khóe môi Kỳ Thần Diễn khẽ cong lên, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô, ngón tay cái vuốt ve làn da non mịn, giọng trầm xuống rõ rệt: "Tinh Tinh hiện tại trông như thế nào ?"

 

Hàng mi Thời Tinh run rẩy.

 

Đương nhiên cô , lúc nãy trong thang máy thấy, hơn nữa bây giờ cũng thấy hình bóng phản chiếu trong mắt .

 

Dáng vẻ năm 18 tuổi, nhưng trông cô còn nhỏ hơn tuổi thật, cứ thế lẽ sẽ tưởng cô chỉ mới mười sáu, mười bảy.

 

Nếu sờ lỗ khuyên tai, chính cô cũng sẽ nghi ngờ.

 

Thời Tinh mím môi, cố tình giả vờ : "Em bây giờ trông thế nào?"

 

Ánh mắt Kỳ Thần Diễn càng thêm sâu thẳm, cúi đầu, trán khẽ chạm trán cô, giọng đầy quyến rũ: "Em xem?"

 

Bỗng nhiên biến thành dáng vẻ thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, thật sự là quá "chí mạng".

 

Cô hẳn rõ, đây là điều từng tưởng tượng vô .

 

Thời niên thiếu, từng nghĩ sẽ ôm cô lòng như thế , cô đỏ mặt trong lòng , nũng với , và... hôn môi với .

 

Chóp tai Thời Tinh ửng đỏ.

 

Bỗng nhiên nhớ tới những lời từng cố ý cho cô , bảo: "Nếu thể về quá khứ... cho dù Tinh Tinh tình nguyện, cũng sẽ cưỡng ép Tinh Tinh hôn môi với .

 

Tinh Tinh cứ mặc bộ váy đồng phục , ở mỗi góc , hôn đến mức chỉ thể mềm nhũn trong lòng , mặc kệ bắt nạt, càn.

 

Anh sẽ rối váy đồng phục của Tinh Tinh, để Tinh Tinh chỉ thể lóc gọi tên , còn nhớ đến bất kỳ nào khác..."

 

Nhớ những lời , tim Thời Tinh đập càng nhanh hơn.

 

Trước cô cũng từng mặc váy đồng phục, chỉ vì tìm cảm giác ngược thời gian đó.

 

rốt cuộc đó cũng về quá khứ thật sự.

 

Bây giờ thì , về thật luôn.

 

Thậm chí chẳng cần mặc váy đồng phục, cô chính là cô gái 18 tuổi rõ mồn một.

 

Thời Tinh đôi mắt thâm sâu của , hàng mi chớp chớp, cố tình giả vờ hiểu: "Làm em ..."

 

Sau đó cô chớp mắt, : "Em chỉ A Diễn hiện tại trông như thế nào thôi."

 

Cô cũng giơ tay nâng mặt , nghiêng đầu ngắm nghía trái , cuối cùng tít mắt: "A Diễn nhà chúng biến thành 'tiểu nãi cẩu' (chó con ngây thơ) ."

 

Đường nét vốn dần trưởng thành, cứng cỏi nay trở nên non nớt, làn da cực kỳ , mịn mướt thấy chút lỗ chân lông nào, cảm giác thiếu niên bùng nổ.

 

Thậm chí còn chút cảm giác "sữa ơi là sữa", khiến vò đầu bứt tai!

 

Tay Thời Tinh đang nâng mặt nhịn mà xoa nắn vài cái.

 

Kỳ Thần Diễn mặc cô nhào nặn, khẽ: "Vậy Tinh Tinh chính là 'tiểu nãi miêu' (mèo con)."

 

Đôi mắt to tròn xoe cực kỳ sáng và trong veo, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, má thậm chí còn vương chút phúng phính trẻ con (baby fat), thiếu nét sắc sảo tinh tế khi trưởng thành, nhưng thêm phần mềm mại đáng yêu của thời thiếu nữ.

 

Kỳ Thần Diễn dùng ngón tay chọc chọc đôi môi đang chu lên của cô: "Đừng chu mỏ, sẽ hôn đấy."

 

Thời Tinh buồn chớp mắt : "Thì hôn ."

 

Kỳ Thần Diễn im lặng một chút: "Bây giờ trông em nhỏ quá, hôn ... chút cảm giác tội ."

 

Thời Tinh bật thành tiếng: "Cũng là ai nãy ở ngoài đường lớn c.ắ.n em."

 

Kỳ Thần Diễn thở dài: "Lúc đó là do gặp em, kích động quá kịp phản ứng."

 

Có trời mới Kỳ Thần Diễn mở mắt thấy Kỳ Tinh Tinh bên cạnh hoảng sợ đến mức nào, đặc biệt là khi phát hiện xuyên về ba mươi năm .

 

Lúc đó thật sự sợ hãi.

 

May mà vẫn thể cảm nhận cơn đau cơ thể cô, điều yên tâm vài phần, đoán rằng cô hẳn cũng đến nơi .

 

Chỉ là họ phương thức liên lạc, khó tìm thấy .

 

Kỳ Thần Diễn xác định thời gian, phát hiện đúng là đêm giao thừa, nên nghĩ cách để đến quảng trường trung tâm.

 

Anh , nếu Kỳ Tinh Tinh thật sự cũng xuyên qua, nếu cô tỉnh , nếu thời gian hiện tại thì nhất định cũng sẽ đến đó.

 

Anh trong quảng trường, chỉ tìm kiếm xung quanh.

 

May mắn là ông trời vẫn nhân từ với họ.

 

Tìm vài vòng thì thấy Kỳ Tinh Tinh.

 

Lúc đó quả thực quá kích động, tâm trạng tìm thứ quý giá mất khiến để ý nhiều như , đương nhiên cũng kiểm soát nhiều như .

 

đến hiện tại, cảm xúc bình tĩnh , Kỳ Tinh Tinh mắt, bỗng dưng loại cảm giác tội .

 

Quá nhỏ.

 

Nhỏ đến mức khiến nỡ xuống tay.

 

Làm chuyện gì cũng giống như đang phạm tội.

 

Thời Tinh hừ hừ: "18 tuổi so với 21 tuổi cũng chỉ nhỏ hơn 3 tuổi thôi mà."

 

Kỳ Thần Diễn buồn nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của cô: " cảm giác chính là khác , cảm giác 18 và 20 khác biệt."

 

18 tuổi mang cảm giác trưởng thành, vẫn là trẻ con, còn 20 tuổi dường như trực tiếp trở thành lớn.

 

Thời Tinh chớp chớp mắt, cũng hiểu ý .

 

thật, cảm giác tâm lý mà 18 tuổi và 20 tuổi mang là khác .

 

Tuy nhiên cô , Kỳ Thần Diễn chắc chắn chẳng nhịn bao lâu.

 

Chẳng mấy chốc nữa, sẽ hóa thành "cầm thú" thôi.

 

Lúc tiếp tục chủ đề nữa, bởi vì cứ bản họ trở nên trẻ như thế , nghĩ đến một thời khác, trong lòng cô thực vẫn còn chút khó chịu.

 

nhịn vòng tay ôm chặt eo Kỳ Thần Diễn, rúc lòng , giọng buồn buồn: "Chúng đến đây , Nguyện Nguyện và Lan Lan , em nhớ con ."

 

Nguyện Nguyện và Lan Lan là hai đứa con của họ, con gái tên Kỳ Chiêu Nguyện, con trai tên Bạc Tuế Lan.

 

Mang ý nghĩa: Chiêu chiêu như nguyện, tuế tuế an lan (Mọi điều như ý nguyện, năm tháng luôn bình an).

 

Bây giờ tĩnh tâm , Thời Tinh liền nhịn mà nhớ con.

 

Chúng còn nhỏ như , mới ba tháng, chẳng lẽ mất ba ?

 

Ánh mắt Kỳ Thần Diễn khẽ động, siết chặt cánh tay ôm cô: "Chúng chắc chắn thể về."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-197-hay-la-cu-hon-mot-cai-di.html.]

Dừng một chút, cảm thấy từ "chắc chắn" quá khẳng định, nhỡ về thì ?

 

Cho nên im lặng vài giây tiếp: "Cho dù chúng tạm thời về , và chú hai Bạc, còn cả trai em, thậm chí là Lục Ly, bọn họ đều sẽ chăm sóc cho Nguyện Nguyện và Lan Lan."

 

Người thương hai đứa trẻ nhiều, cho dù họ ở bên cạnh, Chiêu Nguyện và Tuế Lan cũng sẽ lớn lên vui vẻ vô tư.

 

Kỳ Thần Diễn chỉ thể an ủi cô như , cũng là tự an ủi chính .

 

hiện tại họ đến đây, thời rốt cuộc , tương lai sẽ thế nào, cũng cách nào .

 

Anh chỉ thấy may mắn vì ông trời chia cắt hai , để cô cùng đến đây với .

 

Cho nên bây giờ, chỉ thể " đến thì cứ an lòng mà ở".

 

Thời Tinh càng buồn hơn: "Nếu chúng lâu lâu mới thể về, nếu chúng về đến nơi mà con lớn , nhận chúng nữa thì ?"

 

Cô nghĩ đến hai đứa trẻ mềm mại thơm mùi sữa , nước mắt chực trào .

 

Mới xa cách đến một ngày mà cô nhớ chúng đến thế.

 

Bây giờ chúng đang đòi ?

 

Mặc dù chúng còn gọi .

 

Nghĩ đến đây, Thời Tinh càng buồn hơn.

 

Cô còn kịp dạy chúng gọi nữa.

 

Kỳ Thần Diễn im lặng vài giây, nâng mặt cô để cô ngước lên khỏi lòng , cúi đầu hôn lên ấn đường cô: "Ngoan nào, đừng buồn, sẽ mãi mãi ở bên em."

 

Anh lời an ủi nào khác, vì những lời đó đều sáo rỗng, mà bản cũng khó chịu.

 

Thời Tinh mắt , cũng nhận nỗi buồn nơi đáy mắt , cô mím nhẹ môi gật đầu, khẽ "" một tiếng.

 

Cô càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kỳ Thần Diễn càng đau lòng.

 

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Yên tâm , tin ông trời để chúng đến đây nhất định dụng ý của Người, và cũng nhất định sẽ để chúng về thời điểm thích hợp."

 

Thời Tinh nhíu mày: "Em cảm thấy, là để chúng bù đắp tiếc nuối cho ba , thì..."

 

Ánh mắt cô bỗng sáng lên: "Có là, chỉ cần ba và ở bên , sẽ kết hôn sinh con với Kỳ Mộ Từ, ba cũng sẽ đưa An Minh Ngu về Đế Đô, chỉ cần sự đời của chúng , thì chúng thể về ?"

 

Nếu tính như , đại khái cũng chỉ hai năm, chỉ cần Lục Điềm 20 tuổi kết hôn với Bạc Tấn Nhiên, chuyện coi như đổi ?

 

Thế giới sẽ họ nữa, họ thể trở về thế giới họ ?

 

Hoặc là, bốn năm.

 

Lục Điềm 22 tuổi mới sinh Kỳ Thần Diễn, cho nên chỉ cần thời điểm Kỳ Thần Diễn đáng lẽ đời mà đời, thì họ thể về.

 

Ở đây sống bốn năm, vặn cũng bằng tuổi của cô và A Diễn ở thời .

 

Quay , vẫn là thời điểm đó!

 

Thời Tinh nghĩ đến đây, bỗng nhiên tràn đầy hy vọng.

 

Kỳ Thần Diễn đôi mắt đột nhiên sáng bừng của cô, dường như ngay lập tức hồi phục năng lượng.

 

Anh bất đắc dĩ cong môi, nhéo nhẹ má cô: "Biên kịch Tinh nhà khả năng suy luận vẫn lợi hại như xưa."

 

Thời Tinh nghiêng đầu bất mãn : "Chẳng lẽ thấy em đúng?"

 

Kỳ Thần Diễn vội gật đầu: "Anh thấy em đúng, cũng tin chắc chắn là như ."

 

Lúc Thời Tinh mới dễ chịu hơn nhiều.

 

Vì cảm thấy hy vọng.

 

nhanh cô xoắn xuýt: " mà, xem nếu đây chỉ là thế giới song song, bảo ba nhổ tóc xét nghiệm ADN, thành công ?"

 

Tại cảm thấy là thế giới song song, bởi vì ở thế giới ban đầu của họ, sự kiện đêm giao thừa xảy khi Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên 16 tuổi.

 

hiện tại họ là 18, dòng thời gian rõ ràng khác biệt, đây lẽ là một chút sai lệch nhỏ của thế giới song song.

 

Nếu như , xét nghiệm ADN kết quả ?

 

Thời Tinh nghi ngờ.

 

Kỳ Thần Diễn tỏ thái độ cả, bế bổng cô về phía phòng tắm: "Xét nghiệm ADN thực chẳng quan trọng, bởi vì, Bạc Tấn Nhiên tin chúng ."

 

"Thật ?"

 

Thời Tinh nương theo động tác bế của , hai tay ôm lấy cổ : "Anh từ ?"

 

"Không , mà là dựa sự hiểu của đối với mấy kẻ 'não yêu đương' mà cảm nhận ."

 

Khóe môi Kỳ Thần Diễn nhếch lên: "Bạc Tấn Nhiên uống ba mươi năm cà phê đắng , dọa , để đề phòng vạn nhất, cũng sẽ tin chúng ."

 

"?"

 

Thời Tinh cạn lời.

 

Một ly cà phê đắng dọa , ba cô... Bạc Tấn Nhiên thời trẻ chịu khổ kém ?

 

Kỳ Thần Diễn bế cô phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, hai tay chống lên mép bồn, rũ mắt cô: "Bảo bối."

 

Thời Tinh chớp nhẹ mắt , ánh mắt như trời cực kỳ trong thuần.

 

Yết hầu Kỳ Thần Diễn khẽ trượt, đôi môi mỏng từ từ áp sát cô, giọng khàn : "Hay là, cứ hôn một cái ?"

 

Cô như thế , quả thực quá "chí mạng".

 

Không nhịn nổi.

 

Dứt lời, đợi Thời Tinh đưa câu trả lời, đôi môi mềm mại dán chặt .

 

Khẽ mút lấy đôi môi mềm của cô, thở Kỳ Thần Diễn càng thêm dồn dập.

 

Thật sự là đòi mạng mà.

 

Anh cũng chẳng màng gì đến cầm thú cầm thú nữa.

 

Lòng bàn tay áp gáy cô, ép cô ngửa mặt lên, trực tiếp hôn sâu.

 

Ở một bên khác, khi Lục Điềm tát một cái mặt Bạc Tấn Nhiên xong thì cảm nhận lòng bàn tay đau rát.

 

Cô nhíu mày, nhờ chút đau đớn mà cuối cùng cũng tỉnh táo .

 

Sau đó mở to mắt Bạc Tấn Nhiên đang bên giường ôm mặt: "Bạc Nhị?"

 

Lục Điềm vội ôm chăn dậy, chần chừ : "Nửa đêm nửa hôm chạy phòng gì?"

 

"Không nửa đêm."

 

Bạc Tấn Nhiên im lặng hai giây, thấp giọng giải thích: "Sắp 6 giờ sáng ."

 

Lục Điềm cạn lời hai giây: "Vậy đến sớm thế gì?"

 

Cô thầm nghĩ, giải thích chuyện tối qua để cô đợi mấy tiếng đồng hồ, còn cả cô gái bên cạnh lúc đó và trai đến , việc chuyện của Kỳ Mộ Từ từ sớm ?

 

Cô đợi đến giải thích cho hơn nửa đêm, mãi đến hơn ba giờ sáng, thấy phòng ngủ của sáng đèn, cô vội mở cửa ban công cho .

 

qua.

 

Cô tức tối lâu, cuối cùng lấy chăn trùm kín đầu, khó khăn lắm mới mơ màng ngủ .

 

Không ngờ, lúc qua.

 

Cô hỏi như , đầu óc Bạc Tấn Nhiên liền chút loạn.

 

Anh ngoài ban công, trời tờ mờ sáng.

 

Anh đến gì?

 

Cũng thể là đến để hôn cô chứ?

 

Anh vắt óc suy nghĩ xem giải thích thế nào về việc xuất hiện trong phòng cô lúc , bỗng nhiên linh quang lóe lên: "Nên dậy... chạy bộ ."

 

"?"

 

Khuôn mặt vốn ngủ đến đỏ bừng của Lục Điềm càng đỏ hơn, lẽ là do tức giận, cô nghiến răng: "Ai thèm chạy bộ với ?"

 

Nói xong tung một cước đá .

 

Bạc Tấn Nhiên đá dậy lùi vài bước khỏi giường, Lục Điềm ném cái gối qua: "Cậu ngoài, đừng để thấy nữa!"

 

Bạc Tấn Nhiên: "..."

 

Thiếu niên giơ tay bắt lấy cái gối của cô ôm lòng, khóe môi mím chặt, vô cùng phiền não.

 

Không chứ, sai cái gì ?

 

 

Loading...