Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 201: cũng giống như anh thích em
Cập nhật lúc: 2025-11-25 14:25:12
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có vẻ như cô đặc biệt để tâm đến chuyện thích ai?
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ động, nhịp tim trong nháy mắt trở nên rối loạn, vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
Nếu bây giờ thích chính là cô, cô sẽ phản ứng thế nào?
"..."
Anh định gì đó thì cửa thang máy mở , Lục Điềm kéo trong thang máy: "Hai đó đang ở tầng thượng ?"
Bạc Tấn Nhiên hé miệng định ngậm , mặc cho cô kéo , ậm ừ một tiếng "Ừ", bước thang máy quẹt thẻ bấm tầng, đó nhớ những lời Kỳ Mộ Từ lúc nãy, im lặng một lát hỏi cô: "Cậu tin lời Kỳ Mộ Từ thật , tin là tìm họ đến để diễn kịch?"
" cảm thấy lẽ..."
Lục Điềm nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Không thông minh đến mức đó."
Trước đây quả thực cô từng nghĩ thoáng qua một chút, liệu Bạc Nhị thật sự "phúc hắc" như ? Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên lớn lên cùng từ nhỏ, phong cách việc của con cô vẫn hiểu.
Anh chỉ thẳng thắn thẳng về phía , đôi khi thẳng đến mức khiến cô đặc biệt đ.á.n.h .
Cho nên đến chuyện giở trò âm hiểm gì đó, ít nhất là Bạc Tấn Nhiên của hiện tại hẳn là nhỉ?
Hơn nữa quan trọng nhất là, tối hôm qua hai xuất hiện và những lời đó, khi cô hỏi thẳng Kỳ Mộ Từ ngay tại chỗ, Kỳ Mộ Từ hề biện bạch, ngược lúc đó trông chột .
Nếu sự thật đúng như lời , lẽ phản bác ngay tại trận mới đúng, thể lúc đó chột , đợi qua một đêm mới chạy tới những lời ?
Lục Điềm cảm thấy bản đôi khi cũng khá lương thiện, nhưng cô ngu.
Tất nhiên, còn một điểm nữa, đó là trong lòng Lục Điềm vẫn thiên vị Bạc Tấn Nhiên, tin tưởng Bạc Tấn Nhiên hơn.
Cho nên thật dù Bạc Tấn Nhiên chuyện thật thì Lục Điềm cũng chẳng thấy gì to tát, dù lý do chuyện mới là quan trọng.
Nếu thực sự là vì thích cô...
nếu là vì thích khác!
Lục Điềm nghiến răng, cả đời cô sẽ thèm để ý đến nữa!
Bạc Tấn Nhiên vì câu của Lục Điềm mà bất lực nhếch môi: "Sao thông minh đến mức đó chứ?"
Mặc dù cô tin tưởng là , nhưng lời mà chẳng lọt tai chút nào.
Lục Điềm nhíu mày : "Vậy lời Kỳ Mộ Từ là thật ?"
Bạc Tấn Nhiên vội vàng : "Đương nhiên là ."
Lục Điềm khựng , "Ồ" một tiếng: "Vậy là thật sự thích ."
Bạc Tấn Nhiên: "..."
Không , tại cuộc đối thoại của bọn họ dường như luôn lệch sóng thế .
Cửa thang máy đúng lúc mở .
Lục Điềm tức tối bước ngoài: "Phòng nào?"
Bạc Tấn Nhiên phiền não theo : "Phòng ngoài cùng, 01."
Lục Điềm khoanh tay về phía phòng 01, đến cửa liền trực tiếp nhấn chuông.
Bạc Tấn Nhiên: "..."
Anh động tác của Lục Điềm, càng càng thấy chỗ nào đó đúng.
"Không đến để bắt gian ?"
Bạc Tấn Nhiên cạn lời: "Cậu bắt gian ai?"
Bộ dạng của cô, ngược giống như trai tên Kỳ Thần Diễn trong phòng mới là cô thích, và cô đang bắt gian Kỳ Thần Diễn .
Lục Điềm: "..."
Bị hỏi cho ngớ .
, tại cô tìm hai , cô tìm Bạc Tấn Nhiên là ?
Ngay khi cô đang nghi hoặc về hành động của chính , cửa phòng mở .
Một trai dáng cao ráo, chân dài, dung mạo tuấn mỹ mặc áo sơ mi trắng cửa, thần sắc thản nhiên bọn họ, cuối cùng ánh mắt rơi mặt Lục Điềm, tròng mắt khẽ động, cong môi: "Đến ?"
Rất bình tĩnh, tự nhiên, giống như sớm cô sẽ đến .
Lục Điềm: "... A, đúng, đến ."
Cô gương mặt của Kỳ Thần Diễn, quả thực giống Kỳ Mộ Từ, nhưng rõ ràng là hơn Kỳ Mộ Từ bao nhiêu .
Ngũ quan tinh tế , cốt cách cũng cực kỳ , tuấn mỹ nhưng hề ẻo lả, ngược , xương lông mày và sống mũi cao thẳng tạo thành đường cong đặc biệt khí, đường viền hàm rõ ràng lưu loát, còn mang theo nét thanh mảnh sắc bén đặc trưng của thiếu niên, cảm giác thiếu niên tràn đầy.
Đặc biệt là đôi mắt đó...
Dáng mắt của cực kỳ , lông mi dày rậm, khi cô thì mang theo ý , đuôi mắt nhếch lên tạo thành độ cong, toát vẻ quyến rũ tự .
Đây thực chất là một đôi mắt trời sinh đa tình, chỉ là vẻ khí của nhạt bớt, nếu mọc mặt con gái, chắc là cũng giống như cô .
Chạm đôi mắt , nhịp tim Lục Điềm mạc danh kỳ diệu đập nhanh hơn một chút, thể rời mắt.
Bạc Tấn Nhiên đương nhiên nhận phản ứng của Lục Điềm, sắc mặt khẽ biến, dùng ngón tay chọc đầu Lục Điềm một cái: "Nhìn cái gì đấy? Hoàn hồn!"
Lục Điềm lúc mới hồn, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
May mà còn khẩu trang che , chỉ thể hổ trừng mắt Bạc Tấn Nhiên: "Làm gì mà chọc ."
Kỳ Thần Diễn hai vẫn còn chút ấu trĩ mặt, bất lực : "Vào , Tinh Tinh đợi hai lâu ."
Nói xong, cảm thấy hai lẽ còn "giằng co" cửa một chút, nên xoay phòng .
Để cho hai chút thời gian chuyện.
Lục Điềm quả nhiên tò mò, thì thầm hỏi Bạc Tấn Nhiên: "Tinh Tinh là cô gái tối hôm qua ?"
Bạc Tấn Nhiên gật đầu.
Lục Điềm: "Họ là tình nhân ?"
Tất nhiên, tối qua thấy họ ôm hôn , chắc là .
Bạc Tấn Nhiên quả nhiên gật đầu.
Lục Điềm nhướng mày, còn chút kinh ngạc: "Họ sống chung ?"
Trông tuổi tác cũng trạc bọn họ, còn nhỏ như sống chung ?
Bạc Tấn Nhiên câu hỏi của cô thì chút rối rắm: "Người sống chung thì liên quan gì đến ?"
Theo ý của Kỳ Thần Diễn và Thời Tinh, hai họ con cũng , chỉ là bây giờ bề ngoài vẻ nhỏ tuổi chút thôi.
" là liên quan đến , nhưng thấy trai đó trai ?"
Lục Điềm phiền não, ôm lấy lồng n.g.ự.c vẫn còn đang đập loạn của : "Không tại , thấy , cảm thấy tim đập nhanh quá."
Rõ ràng là một gương mặt gần giống với Kỳ Mộ Từ, nhưng Lục Điềm thấy Kỳ Mộ Từ cảm giác .
Thật quá thần kỳ.
Lục Điềm thậm chí bắt đầu nghi ngờ cảm giác của đối với Bạc Tấn Nhiên, lẽ thực sự là tình yêu nam nữ?
Ngược cảm giác tim đập nhanh khi thấy trai , cô cảm thấy dường như trúng tiếng sét ái tình với ?
Bạc Tấn Nhiên , khóe môi cứng đờ giật giật.
Đây chẳng lẽ là sự thần kỳ của huyết thống?
Giống như khi thấy Thời Tinh thì nhịn mà mềm lòng, dù cho Thời Tinh và chỉ là em cùng cha khác .
Lục Điềm rõ ràng hiểu lầm cảm giác do huyết mạch mang , lầm tưởng đó là rung động.
Thiếu niên vỗ một cái lên mũ cô, khẽ nghiến răng: "Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, thể mơ tưởng !"
Lục Điềm: " bạn gái , cũng gì."
lời của cứ thấy khó chịu thế nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-201-cung-giong-nhu-anh-thich-em.html.]
"Mà ý câu của như kiểu xứng , tệ lắm ?"
" ý đó..."
"Bạc Tấn Nhiên, thích , hóa là vì coi thường ?"
" ..."
"Vậy ý gì?"
"..."
Người vốn dĩ vụng về ăn , nhất thời giải thích thế nào, dường như vấn đề rõ ràng chỉ cần một câu " thích em" là giải quyết , nhưng khó để thẳng như .
Thậm chí vì thế mà nghẹn đến mức mặt cũng đỏ lên.
Thời Tinh trốn trong phòng lén chút ngơ ngác.
Hóa phong cách của hai họ thời trẻ là như thế ?
Hơn nữa, Bạc Tấn Nhiên ngốc quá , loại câu mà cũng trả lời?
Thêm nữa, nếu thực sự , thì cứ như Kỳ Thần Diễn , trực tiếp ấn Lục Điềm tường mà hôn cho .
Chặn cái miệng của cô để cái miệng nhỏ đó những lời khó nữa!
Bạc Tấn Nhiên đúng là tiểu thuyết tí nào.
Cũng chẳng trách, Bạc Tấn Nhiên lớn tuổi ít như , hóa quý chữ như vàng, mà là chuyện nên dứt khoát nữa.
Thời Tinh sang Kỳ Thần Diễn bên cạnh.
Kỳ Thần Diễn nhún vai, dùng khẩu hình với cô: "Anh , cô độc nửa đời, là đáng đời."
Thời Tinh: "..."
Đừng tưởng cô sự hả hê khi khác gặp họa của .
Ánh mắt cô khẽ lóe lên, gọi với bên ngoài một tiếng: "A Diễn, họ vẫn ?"
Gọi xong liền kéo Kỳ Thần Diễn chạy nhanh về phía sô pha xuống, mà cô trực tiếp lên đùi Kỳ Thần Diễn.
Kỳ Thần Diễn theo phản xạ ôm lấy eo Thời Tinh, buồn cô: "Định gì thế?"
Thời Tinh một tay vòng qua cổ , cũng tủm tỉm: "Để cho họ học tập một chút, thế nào gọi là yêu."
Nếu thì cứ theo đà hai thiếu niên mù mờ tình cảm như Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm hiện tại, cũng còn giằng co đến bao giờ mới thực sự nhận lòng , phá vỡ phòng tuyến tâm lý vì thanh mai trúc mã quá quen thuộc nên tỏ tình thế nào.
Kỳ Thần Diễn bất lực, khẽ chạm nhẹ chóp mũi cô, hạ thấp giọng bên tai cô: "Em đúng là hổ."
Thời Tinh thật cũng là hổ chút nào, dù đó cũng là ba thời trẻ, nhưng để giúp họ, cô cũng còn cách nào khác.
Nghĩ đến đây, nhớ đến chuyện từng lúc , cô khẽ hừ: "Lúc cố ý đòi đút em uống nước mặt trai em, cho một chút 'chấn động tình nhân uống nước', thấy hổ ?"
Kỳ Thần Diễn nghiêng đầu: "Anh đó là vì giúp trai em, để cảm nhận chút tình cảm hồng trần, tránh cho thấu hồng trần thật."
Thời Tinh khẽ hất cằm: "Em cũng là để giúp và ba mà, tránh cho họ bỏ lỡ nửa đời ."
Hai mấy câu giọng thấp, cho đến khi thấy tiếng bước chân từ huyền quan vòng tới, Thời Tinh mới nhanh chóng nghiêng đầu dựa vai Kỳ Thần Diễn, giọng điệu nũng nịu hết mức: "A Diễn, đầu em đau quá, A Diễn xoa xoa giúp em..."
Khóe miệng Kỳ Thần Diễn giật giật, nhưng ngón tay vẫn thuận theo lời cô đặt lên thái dương cô, nhẹ nhàng xoa nắn, giọng điệu lo lắng: "Sao đau đầu?"
Thời Tinh thở dài: "Chắc là do tối qua ngủ ngon."
"Vậy ?"
Kỳ Thần Diễn buồn : " thấy em ngủ say, còn ngáy nữa mà."
"..."
Thời Tinh chớp mắt trừng .
Muốn vạch trần hả?
Vừa trừng , nghiến răng: "Em gặp ác mộng."
Kỳ Thần Diễn rũ mắt khẽ, tiếp tục xoa đầu cho cô: "Ồ, gặp ác mộng gì thế?"
Vừa chuyện, Thời Tinh thấy tiếng bước chân của hai dừng ở lối , khóe mắt liếc qua thậm chí còn thấy một bóng đen lướt nhanh qua, lùi về.
Chắc là cũng thấy họ chuyện, thấy cô đùi Kỳ Thần Diễn, nhất thời cảm thấy tiện , lùi hai bước.
Kỳ Thần Diễn cũng phát hiện , mặc kệ.
Anh Thời Tinh còn lời .
Quả nhiên, giây tiếp theo Thời Tinh liền thở dài: "Mơ thấy chúng lúc ."
Kỳ Thần Diễn khẽ nheo mắt: "Lúc ?"
Thời Tinh gật đầu: "Anh còn nhớ , hồi nhỏ quan hệ chúng , nhưng mất mèo của em, em liền giận , cũng đến xin em, đó chúng liền chiến tranh lạnh suốt mấy năm trời."
Kỳ Thần Diễn: "Ừ, đương nhiên nhớ."
Cũng thể quên .
"Thực lúc đó em với , chúng hòa , em chẳng cãi chiến tranh lạnh với chút nào, nhưng em cứ hạ xuống . Em sợ ghét em, sợ em những lời đó sẽ nhạo em, hơn nữa mỗi thấy dáng vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo của , em càng dũng khí."
Giọng Thời Tinh rầu rĩ: "Thật trong một thời gian dài, em cũng là thích . Bởi vì để ý đến em, em khó chịu, em liền tự với bản rằng thực em ghét , dần dần, hình như em lừa cả chính . Sau đó, cứ thế bỏ lỡ bao nhiêu năm..."
Khóe môi Kỳ Thần Diễn mím chặt, đầu ngón tay luồn qua kẽ tóc cô, khẽ: "Là của ."
Ngón tay trượt xuống má cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp mịn màng, "Anh nên ấu trĩ như , cho dù em để ý đến thì cũng nên để ý đến em. Dù lúc đó thích em, thì dù cho em ghét , cũng nên hỏi cho rõ ràng minh bạch. Cho dù em thật sự thích , cũng nên trơ mắt em ở bên cạnh loại cặn bã như Hạ Thăng."
"Thật cũng là của , thể là vì chúng lớn lên cùng từ nhỏ, đối với đối phương quá quen thuộc. Càng là quen thuộc, càng hiểu rõ đối phương, càng khó rõ chính , cũng càng dễ trở nên nhát gan, càng sợ hãi đối mặt."
Thời Tinh nghiêng đầu , ánh mắt như nước, vô cùng dịu dàng: "Là do lúc đó chúng đều thiếu một chút dũng khí, nhưng may mà, chúng vẫn còn cơ hội bù đắp."
Kỳ Thần Diễn nhéo nhéo khuôn mặt giờ đây đặc biệt mềm mại non nớt của Thời Tinh, dáng vẻ còn trẻ con đáng yêu của cô, giọng chợt trầm xuống: "Quả thực, Tinh Tinh 18 tuổi, bù đắp thật ."
Từ tình yêu thuần khiết đến thuần túy chỉ "yêu", chẳng qua chỉ trong một câu của Kỳ Thần Diễn.
Mặt Thời Tinh đỏ lên: "Anh đừng bậy."
Cô nghiêng đầu tránh né đôi môi đang bộ hôn tới của , vỗ vỗ vai về phía cửa: "Sao họ vẫn , đ.á.n.h chứ?"
Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên đang " lén" ở lối : "..."
Lục Điềm rõ trong lòng phức tạp đến mức nào, những lời cô gái trong phòng , cô đều nghi ngờ là đang cô và Bạc Tấn Nhiên.
Cô thậm chí cũng bắt đầu cảm thấy, đây thực sự là "diễn viên" do Bạc Tấn Nhiên tìm đến chứ?
Tâm trạng Bạc Tấn Nhiên cũng phức tạp.
Không thể , từng chữ của Kỳ Thần Diễn và Thời Tinh đều đ.â.m mạnh tim .
Đang lúc lòng rối bời, liền Thời Tinh hỏi đến bọn họ.
Anh và Lục Điềm vội một cái, định nhấc chân , liền Kỳ Thần Diễn : "Yên tâm, đ.á.n.h ."
Bước chân của Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm dừng .
Giọng điệu Kỳ Thần Diễn chẳng chút lo lắng nào: "Cùng lắm là, Bạc Tấn Nhiên đơn phương đ.á.n.h mà thôi."
Thời Tinh giọng tò mò: "Sao ?"
Kỳ Thần Diễn khẽ: "Bởi vì, thích cô mà, cũng giống như thích em ."
Bạc Tấn Nhiên: "!"
Hô hấp trong nháy mắt thắt , cảm thấy ngay cả sống lưng cũng cứng đờ, chân lập tức nặng tựa ngàn cân, chỉ nhịp tim là ngừng tăng tốc.
Một câu của Kỳ Thần Diễn, so với những lời Kỳ Mộ Từ đó còn căng thẳng hơn gấp bội.
Ngay khoảnh khắc đó, Lục Điềm cũng sang , đôi mắt chớp chớp: "Lời , cũng là thật ?"
Bạc Tấn Nhiên: "!"
(Bạc Nhị: Toang , đây, căng thẳng quá, thiếu oxy , trả lời thế nào đây a a a a a —)