Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 205: Nhột
Cập nhật lúc: 2025-11-28 11:04:07
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
***
Đầu ngón tay Lục Điềm khẽ run. Anh nghiêng đầu, kề mặt gần cô, gần đến mức thể thấy rõ những mạch m.á.u nhỏ hằn lên dấu tay má .
Bờ môi c.ắ.n đến hằn cả dấu răng, Lục Điềm bất giác đưa tay lên ôm lấy mặt , “Bạc Nhị nhà chúng đáng thương thật đấy.”
Lòng bàn tay cô gái áp lên má, cảm giác ấm áp và mềm mại khiến yết hầu Bạc Tấn Nhiên bất giác trượt xuống. Anh cô bằng giọng đầy xót xa: “Vậy để em thổi cho nhé, thổi một cái là hết đau ngay.”
Nói , cô khẽ nâng cằm, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng thổi bên má .
Hơi thở ấm nóng phả má, Bạc Tấn Nhiên chỉ cảm thấy da đầu cũng tê rần.
Anh nghiêng đầu né , nhịn mà cong môi: “Hơi nhột một chút.”
“Nhột ở cơ?”
Lục Điềm giữ lấy mặt cho né, giọng điệu xót xa ban nãy chuyển sang kiêu ngạo, “Em bụng thổi cho mà còn dám nhột ? Em cứ thổi đấy, né, cũng nhột!”
là bá đạo hết sức.
Đây giống đang xót , rõ ràng là đang bắt nạt thì .
Và đúng như lời , cô tiếp tục thổi má . Hơi thở thơm mềm của cô gái cứ thế phả mặt, hô hấp của Bạc Tấn Nhiên gần như ngưng .
Không chỉ má nhột, mà tim còn nhột hơn.
Cứ để cô thổi thế nữa, sợ sẽ nhịn mất.
Vì , trực tiếp đưa tay eo Lục Điềm, cù lét để buộc cô buông tay, hỏi: “Nhột mà cũng cho , em xem nhột ?”
Lục Điềm sợ nhất là cù lét.
Huống hồ khi lên xe cô cởi áo khoác phao , bây giờ chỉ mặc một chiếc váy len màu đỏ, cù mấy cái liền suýt nhảy dựng lên.
Cô vội né sang bên, mắng , nhưng vì nhột quá nhịn , “Anh gì thế, cù em.”
“Nhột ?”
Bạc Tấn Nhiên khẽ hừ, những dừng tay mà còn đuổi theo cù thêm mấy cái.
“Nhột, nhột, nhột…”
Lục Điềm né .
Giây tiếp theo, chiếc xe rẽ ngoặt, Lục Điềm đang giãy giụa né tránh liền mất thăng bằng, ngã về phía cửa sổ. Bạc Tấn Nhiên nhanh tay lẹ mắt choàng tay qua eo kéo cô trở .
Khi xe qua khúc cua, hai gần như tựa sát .
Bầu khí ồn ào ban nãy bỗng chốc tĩnh lặng. Ban mắt , cả hai đều chớp mắt, thấy gò má ửng hồng của chính trong đáy mắt đối phương.
Hàng mi Lục Điềm khẽ rung, cô nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau ?”
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên cũng run lên. Ngón tay đang đặt eo cô khẽ cuộn nhưng hề buông . Thân thể mềm mại của cô gái gần như tựa hẳn lòng , buông.
“Vẫn đau lắm.”
Khóe môi mấp máy, giọng nhỏ , “Hay là, Điềm Điềm thổi cho nữa nhé? Lần , đảm bảo sẽ nhột nữa.”
Lục Điềm hừ , đưa tay véo má , “Hết hạn nhé, cứ đau tiếp .”
Anh quả nhiên nhăn mặt xuýt xoa, trông bộ dạng đúng là đau thật.
Lục Điềm bĩu môi, xoa xoa mặt mới bất mãn : “Anh lớn thế , ba thể đ.á.n.h chứ?”
Cô trêu chọc một lúc như cũng chỉ là tâm trạng lên một chút.
Bạc Tấn Nhiên mím môi, buông tay đang ôm eo cô , tựa ghế ngay ngắn.
Lục Điềm cũng thẳng dậy bên cạnh , chỉ nghiêng đầu , “Rốt cuộc chuyện gì ?”
Cô và Bạc Tấn Nhiên lớn lên cùng , thật sự từng thấy ba đ.á.n.h bao giờ.
Hồi nhỏ còn đánh, 18 tuổi đ.á.n.h chứ?
Lục Điềm quả thực tò mò.
Bạc Tấn Nhiên chỉ lấy từ trong túi một cây kẹo mút, xé vỏ hỏi cô: “Ăn ?”
Lục Điềm tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh tự ăn .”
Thế là đưa cây kẹo miệng , đầu lưỡi đẩy viên kẹo, im lặng một lúc đột nhiên sang hỏi cô: “Không thổi nữa, cho dựa một lát ?”
Lục Điềm tưởng dựa vai , cô gật đầu: “Được chứ ạ.”
Đây là chuyện bình thường , ngày xưa còn thường xuyên dựa mà thấy hỏi .
Yết hầu Bạc Tấn Nhiên trượt xuống, vị ngọt của cây kẹo mút hương đào từ đầu lưỡi lan đến tận tim.
Hình như cũng còn khó chịu như nữa.
Anh cong môi, nghiêng về phía cô.
dựa vai cô như cô nghĩ, mà ngả xuống, gối đầu thẳng lên đùi cô.
“Anh…”
Nhìn trai đang gối đầu đùi , vành tai Lục Điềm nóng bừng lên trong chốc lát. Còn đợi cô gì, ngửa, ánh mắt thẳng cô: “Ông đưa một cô gái trạc tuổi về nhà, là đợi cô đủ 20 tuổi sẽ kết hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-205-nhot.html.]
“?”
Lục Điềm lập tức câu gây sốc cho ngớ .
Cô cũng chẳng còn bận tâm đến chuyện khác nữa, chỉ mở to mắt xuống : “Bằng tuổi chúng ?”
Mẹ của Bạc Tấn Nhiên qua đời mấy năm , ba là Bạc Vu Thần bao năm nay vẫn hề tin đồn tình ái nào, cũng xem là một đàn ông chung thủy với vợ.
Bây giờ đột nhiên cưới vợ mới khó chấp nhận , nhưng nếu là phù hợp thì cũng .
Vì Lục Điềm hiểu tại Bạc Tấn Nhiên gây gổ với Bạc Vu Thần đến mức .
Đến tận bây giờ cô mới hiểu.
Mẹ kế bằng tuổi , ai mà chấp nhận cho nổi chứ?
Hàng mi dài của Bạc Tấn Nhiên cụp xuống, c.ắ.n nát viên kẹo mút trong miệng, giọng điệu đầy giễu cợt: “Ông cũng thấy mất mặt nữa.”
“Cô gái đó là con nhà ai ?” Lục Điềm hỏi.
Nhà nào ham trèo cao đến thế, con gái trẻ như cũng nỡ gả .
Bạc Vu Thần sinh Bạc Tấn Nhiên năm 30 tuổi, bây giờ 48 !
“Không ở Đế Đô.”
Trong thở của Bạc Tấn Nhiên đều là mùi hương đào ngọt ngào cô, tâm trạng dịu , giọng cũng vì thế mà bình tĩnh hơn: “Là ở Hải Đô, nước C, họ An.”
Chỉ là đến đây, mới ngập ngừng một chút mới tiếp: “Cô lẽ… chính là của Thời Tinh.”
Đồng t.ử Lục Điềm co rút .
Dù thì chuyện đây Bạc Tấn Nhiên cũng từng với cô.
Vậy nên, Thời Tinh chỉ là con dâu tương lai của cô, mà còn là em gái cùng cha khác của Bạc Tấn Nhiên?
Đây là thể loại quan hệ loạn xà ngầu gì thế !
Đầu óc Lục Điềm sắp treo máy .
Bạc Tấn Nhiên lúc rõ ràng còn nữa, hơn nữa đang ở xe, phía còn tài xế, tuy vách ngăn cách âm nhưng chung quy vẫn tiện.
Lục Điềm cũng gì nữa, chỉ cau mày .
Anh trông mệt mỏi, xong mấy câu đó liền gối đầu lên đùi cô, yên lặng nhắm mắt .
Lục Điềm cũng gì thêm, cứ để mặc gối.
Thôi bỏ .
Hồi nhỏ còn ngủ chung một chăn, để gối một lát cũng chẳng .
Bạc Tấn Nhiên bảo tài xế lái xe về nhà, mà đến trung tâm thương mại bên cạnh khách sạn.
Dựa những tin nhắn thỉnh thoảng nhận , Kỳ Thần Diễn và Thời Tinh vẫn đang mua sắm trong đó.
Hai tiêu tiền nhà họ Bạc đúng là hề nương tay chút nào.
Xe dừng , Bạc Tấn Nhiên mới mở mắt thẳng dậy. Lục Điềm thì khi dậy liền xoa xoa chân, bất mãn lườm : “Chân em gối tê hết .”
Lúc Bạc Tấn Nhiên mới chút tự nhiên, tai ửng lên một màu hồng nhạt. Anh hắng giọng: “Lần cho em gối .”
Lục Điềm: “Anh tự đấy nhé.”
Bạc Tấn Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Lục Điềm hài lòng: “Thế còn tạm .”
Bạc Tấn Nhiên thấy buồn .
là ngốc nghếch.
“Được , xuống xe thôi, gặp họ một lát.”
Anh định mở cửa xe, Lục Điềm kéo : “Đợi .”
Cô lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi , đeo lên cho : “Gương mặt ăn đòn của Bạc Nhị nhà chúng thể để khác thấy .”
“…”
Bạc Tấn Nhiên mặc cho cô đeo khẩu trang cho , cho đến khi cảm nhận hương đào trong thở, mới nhịn hỏi: “Đây là cái em đeo ?”
Lục Điềm hỏi thì ngẩn , tai bỗng đỏ lên, cô nghĩ nhiều đến thế.
hỏi một câu, cô liền trở nên mất tự nhiên: “Sao thế, chê ?”
“Chê thì trả đây, đeo nữa là xong!”
Cô vờ như gỡ khẩu trang xuống nữa, Bạc Tấn Nhiên vội giữ lấy tai cho cô gỡ: “Ai đeo, em đưa cho thì lấy .”
Lục Điềm lườm : “Anh là chê đấy chứ?”
“Không chê.”
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên ngập tràn ý , cô vài giây, đột nhiên cúi đầu sát gần hơn, gần đến mức lông mi hai gần như chạm , môi Lục Điềm cọ chiếc khẩu trang đang đeo, khẽ : “Là thích.”