Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 210: Em Muốn Hôn Anh, Được Không?

Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:13:32
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

La Linh đầu cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín.

 

Không đúng.

 

Bồn cầu tắc ư?

 

Tại Bạc Nhị thiếu phòng ngủ của Đại tiểu thư để mượn nhà vệ sinh?

 

Hơn nữa, phòng lúc nào, và bằng cách nào?

 

Bạc Nhị thiếu rõ ràng đang dối.

 

Vậy thì…

 

Bạc Nhị thiếu lẽ phòng ngủ của Đại tiểu thư suốt đêm qua!

 

La Linh kinh ngạc.

 

Mặc dù Bạc Nhị thiếu và Đại tiểu thư yêu từ bé, tình cảm bấy lâu nay cũng coi là định, và chuyện Bạc Nhị thiếu ghen tuông chiến tranh lạnh với Đại tiểu thư cũng giải quyết. Việc tình cảm họ ngày càng thăng hoa hơn là điều dễ hiểu.

 

họ mới chỉ 18 tuổi, liệu quá sớm ?

 

Nếu họ biện pháp bảo vệ và Đại tiểu thư mang thai…

 

Sắc mặt La Linh đổi.

 

Cô cảm thấy , nhất định tìm thời gian, tìm cách chuyện nghiêm túc với Đại tiểu thư.

 

Ít nhất, biện pháp tránh thai, tuyệt đối thể m.a.n.g t.h.a.i ngay lúc .

 

Dĩ nhiên, những suy nghĩ của La Linh, Lục Điềm hiện tại hề . Lục Điềm vệ sinh cá nhân xong, quần áo và bước khỏi phòng.

 

Từ tiểu học đến đại học, Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm luôn cùng . Sau thêm Kỳ Mộ Từ thì thành ba .

 

Khi Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm mâu thuẫn, là Kỳ Mộ Từ cùng Lục Điềm. Bây giờ, chỉ còn Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm.

 

Lục Điềm bước , thấy Bạc Tấn Nhiên đang đợi cô.

 

Chàng trai vẫn mặc chiếc áo khoác phao dài màu đen, nhưng dáng hề nặng nề, lười biếng dựa tường. Nghe tiếng mở cửa, ngước mắt sang, thấy cô thì ánh mắt ánh lên ý : “Hôm nay cũng khá nhanh đấy chứ.”

 

Lục Điềm bĩu môi, giả vờ đá : “Nói cứ như em chậm chạp lắm .”

 

Bạc Tấn Nhiên tránh sang một bên: “Chính em lề mề thế nào ?”

 

Lục Điềm bộ định đá tiếp, né thêm chút nữa, sang bên cạnh cô, tự nhiên nắm lấy tay cô: “Được , nhanh là muộn học đấy.”

 

Bàn tay cô lọt thỏm lòng bàn tay ấm áp khác thường của , Lục Điềm ngượng ngùng nghiêng đầu sang một bên, nhưng hề giãy , mặc kệ nắm lấy.

 

Ngón tay Bạc Tấn Nhiên siết chặt, vài giây mở , chậm rãi đan các ngón tay cô tay , mười ngón tay đan chặt. Anh khẽ : “Đi thôi, bạn gái.”

 

Lục Điềm cụp mắt hai bàn tay đang nắm chặt, khóe môi thể kiểm soát mà cong lên.

 

Quả nhiên, yêu đương thực sự khác biệt.

 

Khi trở thành yêu, đến cả việc nắm tay cũng trở nên mật hơn, quấn quýt hơn, khiến tim cô rung lên tê tái.

 

Để tiết kiệm thời gian, Lục Điềm thường ăn sáng ở nhà. Bạc Tấn Nhiên vẫn chuẩn bữa sáng cho cô như khi, định đến trường sẽ lớp, tranh thủ lúc nhiều mà ăn từ từ.

 

Như sẽ thoải mái hơn, cần quá vội vàng.

 

Trường học cho phép lái ô tô . Dù cũng gần, Bạc Tấn Nhiên mua một chiếc xe đạp và đèo Lục Điềm, thể thẳng từ nhà đến khu giảng đường.

 

La Linh và các vệ sĩ khác theo phía , quá gần cũng quá xa, phiền họ nhưng vẫn bảo vệ sự an .

 

Đến trường đầy bảy giờ rưỡi, phòng học rộng rãi một bóng . Hai tìm chỗ cuối cùng góc phòng xuống, Bạc Tấn Nhiên mới lấy bữa sáng xách theo suốt quãng đường .

 

Buổi sáng Lục Điềm cảm giác thèm ăn, bữa sáng cũng đơn giản: sữa đậu nành và bánh bao nhân tôm pha lê do dì đầu bếp .

 

Anh dùng đũa gắp một chiếc bánh bao pha lê đưa đến miệng cô: “Nhân tôm mà em thích nhất.”

 

Lục Điềm chống cằm, đến giờ vẫn tỉnh táo, xuống ngủ.

 

Vừa nãy xe đạp, cô dựa lưng suýt nữa ngủ quên.

 

Lúc , cô cũng lười biếng nhắm mắt. Anh đút đến miệng thì cô c.ắ.n một miếng, đút thì cô ăn.

 

Lười đến mức tự tay gì cả.

 

Bạc Tấn Nhiên bất lực, chỉ đành tiếp tục đút cho cô. Chờ cô ăn hết hai chiếc bánh bao pha lê, cắm ống hút ly, đưa đến miệng cô để cô uống vài ngụm sữa đậu nành.

 

Cũng đúng lúc , bước .

 

Vừa lớp thấy Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm, lập tức trợn tròn mắt.

 

Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên lẽ ai trong trường. Mọi thường ngày cũng họ thiết, nhưng hôm nay Bạc Tấn Nhiên bên cạnh Lục Điềm đút cô uống, vẫn khiến kinh ngạc.

 

, những ngày qua mối quan hệ giữa Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm dường như lạnh nhạt, cả trường đều đoán họ tan vỡ, bây giờ là chuyện gì?

 

Hơn nữa, ngay cả khi quan hệ họ đây, cũng từng công khai đút ăn như thế !

 

Điều đại diện cho cái gì?

 

Chỉ trong vài phút, các nhóm bàn tán chuyện phiếm của trường bùng nổ.

 

「Tin nóng! Anh Bạc gia đang đút cô Lục gia ăn sáng ngay trong lớp, lưu ý: là đút đó!」

 

「Dùng miệng đút ?」

 

「Đồ biến thái!」

 

「Cô Lục gia và Anh Bạc gia thực sự !」

 

「Ối trời ơi, thấy ảnh , ngọt ngào quá điiiiii.」

 

「Thế còn Kỳ Mộ Từ , loại ?」

 

「Đại tiểu thư thích Kỳ Mộ Từ , dạo thấy họ với mật lắm mà?」

 

「A a a a, bảo mà, thanh mai trúc mã nhất định sẽ chiến thắng tình yêu sét đ.á.n.h mà. Hu hu hu.」

 

Những thông tin lộn xộn Lục Điềm tạm thời thấy, bởi vì khi ăn xong bữa sáng, cô gục xuống bàn ngủ say.

 

Mọi chuyện thi cử vứt đầu. Giảng viên lên lớp giống như một bài thôi miên, cô đ.á.n.h bại .

 

Khoảnh khắc mí mắt thể mở nữa, cô nghĩ, dù Bạc Nhị ở đây, thi .

 

Bạc Tấn Nhiên rõ ràng cũng ý định giảng. Anh bên cạnh cô, một tay chống trán chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của cô, đến mê mẩn.

 

Các sinh viên khác trong lớp cũng thỉnh thoảng đầu họ, ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Giáo sư lớp thấy chỉ lắc đầu, gì thêm, tiếp tục bài giảng của .

 

Cho đến khi hết giờ, giáo sư rời , phòng học trở nên ồn ào.

 

Lục Điềm đ.á.n.h thức, mơ màng mở mắt , đối diện với đôi đồng t.ử màu hổ phách chứa đầy ánh sáng vụn vỡ của trai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-210-em-muon-hon-anh-duoc-khong.html.]

Anh chống cằm nghiêng đầu cô, thấy cô mở mắt, hỏi: “Ngủ ngon ?”

 

“Cũng tạm…”

 

Lục Điềm xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ. Tay đặt lên gáy cô, xoa bóp quá mạnh cũng quá nhẹ, khẽ : “Thật luôn hỏi em một chuyện.”

 

“Chuyện gì?”

 

Lục Điềm nghi hoặc . Anh khẽ mím môi: “Lúc nhỏ em nghệ sĩ piano , tại tiếp tục học piano mà chuyển sang học quản lý tài chính?”

 

Nếu Lục Điềm kiên quyết học piano, tin rằng bố cô sẽ ép buộc cô.

 

Bây giờ học gần hết nửa học kỳ, cũng thấy Lục Điềm thích thú với chuyên ngành lắm. Dù buổi tối ngủ ngon đến mấy, cô vẫn luôn buồn ngủ mỗi khi lên lớp.

 

Thành thật mà , thực sự lo lắng cô sẽ thi trượt.

 

Trước đây Kỳ Mộ Từ, thứ đều chiều theo cô, chơi thì chơi, lười thì lười.

 

Anh nhiều, e rằng sẽ coi là lắm lời, khiến Lục Điềm cảm thấy can thiệp quá nhiều.

 

Bạc Tấn Nhiên vẫn luôn cảm thấy, nếu cô thực sự thích, thể đổi chuyên ngành sớm.

 

Nếu cô kiên quyết học, thì thể lười biếng như nữa.

 

Tất nhiên, hôm nay là một ngoại lệ, dù cũng là ngày đầu tiên yêu , và cô mất ngủ hai ngày .

 

Cho nên thấy cô ngủ ngon, nỡ gọi cô dậy.

 

Lục Điềm nghĩ nhiều mà trả lời: “Nếu em học piano, sản nghiệp nhà họ Lục sẽ giao cho mấy họ , em .”

 

Bạc Tấn Nhiên gật đầu: “Vậy, em kế thừa nhà họ Lục.”

 

“Em ?”

 

Lục Điềm nhíu mày, hiểu hỏi .

 

Bạc Tấn Nhiên khẽ thở dài, ngón tay vén những lọn tóc vương vãi bên tai cô : “Vậy tại em học hành t.ử tế?”

 

“…”

 

Lục Điềm lúc mới thấy ngượng, cô nhíu mày, nghiêng đầu áp trán mu bàn tay : “Em buồn ngủ mà, em mất ngủ hai ngày .”

 

Bạc Tấn Nhiên: “Anh đang đến đây.”

 

Lông mày Lục Điềm càng nhíu chặt hơn, cô đầu : “Rốt cuộc gì?”

 

Bạc Tấn Nhiên: “Anh là, nếu Điềm Điềm quyết định kế thừa nhà họ Lục, quyết định học quản lý tài chính, thì học hành nghiêm túc. Cứ ngủ như thế , thể tiếp quản nhà họ Lục .”

 

“Nếu Điềm Điềm thực sự thích, thì cũng thể điều yêu thích, còn những chuyện khác, em thể yên tâm giao cho .”

 

Anh cúi đầu gần cô hơn, nghiêm túc: “, Điềm Điềm thể cứ lãng phí thời gian của như .”

 

Lục Điềm đôi mắt đang tiến gần của , mím môi im lặng vài giây, bĩu môi khó chịu: “Sao còn khó tính hơn cả bố em nữa .”

 

Má cô phồng lên, vẻ khó chịu hiện rõ.

 

Bạc Tấn Nhiên dùng đầu ngón tay khẽ chạm chóp mũi cô: “Anh những lời em sẽ vui.”

 

Giọng thấp, vì khác thấy, gần như là thở phả tai cô đang đỏ bừng: “ thấy Điềm Điềm lãng phí thời gian của như , cũng vui, em hiểu ?”

 

Lục Điềm khẽ chớp mắt, giọng cô cũng dịu xuống, như nũng: “Em cũng học nghiêm túc chứ, nhưng mấy giáo sư giảng chán quá, cứ họ là buồn ngủ thôi.”

 

Bạc Tấn Nhiên suy nghĩ một chút: “Nếu , sẽ dạy em, ?”

 

“Anh dạy em?”

 

“Ừm.”

 

“Anh dạy em, bù những bài em bỏ lỡ đây.”

 

“Thật ?”

 

“Ừm.”

 

Nói đến đây, Bạc Tấn Nhiên đột nhiên kéo tay cô, giúp cô thẳng dậy: “Được , tiết quan trọng lắm. Dọn dẹp đồ đạc , chúng tìm một quán cà phê yên tĩnh giảng bài cho em.”

 

Những mặt khác thể chậm chạp, nhưng trong chuyện hành động. Anh Lục Điềm nỗ lực, thì lãng phí một chút thời gian nào.

 

, dọn dẹp đồ đạc cho cả hai, khoác túi xách của cô lên vai dắt cô khỏi phòng học, bỏ những ánh mắt tò mò và bàn tán của cả lớp.

 

Lục Điềm lúc mới nhận những ánh mắt đầy ẩn ý đó.

 

bối rối chớp mắt, bàn tay hai vẫn đang đan chặt: “Cái quá phô trương ?”

 

Bạc Tấn Nhiên chỉ cong môi: “Đại tiểu thư Lục gia của chúng , lúc nào mà khiêm tốn?”

 

“…”

 

Lục Điềm: “Cũng đúng.”

 

Thân phận của họ định sẵn là thể khiêm tốn .

 

, cô nghĩ nhiều nữa, những đó thích cứ để họ .

 

Bạc Tấn Nhiên đưa cô rời khỏi trường, đến một quán cà phê đối diện trường và thuê một phòng nhỏ.

 

Hai cạnh , bảo cô lấy sách và vở ghi , mở sách Kinh tế vĩ mô. Điều đầu tiên thấy là những hình vẽ truyện tranh nhỏ mà Lục Điềm vẽ trong đó.

 

Anh bất lực, ngay là dù bình thường cô ngủ thì cũng đang lơ đãng.

 

Lật qua cuốn sách đầy những hình vẽ nhỏ của cô, khẽ : “Chỗ nào hiểu?”

 

Lục Điềm ngại: “Chỗ nào cũng hiểu lắm.”

 

“…”

 

Bạc Tấn Nhiên thầm thở dài, hết lấy bút đ.á.n.h dấu những điểm quan trọng cho cô, : “Bây giờ bắt đầu bù từ đầu chắc chắn kịp , đây đều là những điểm thi, chúng học bù những phần .”

 

Môi khẽ mở khép , Lục Điềm dáng vẻ đang , trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

 

Cô đột nhiên ngắt lời một cách bực bội: “Không , giảng bài cho em, em thấy em càng .”

 

“?”

 

Bạc Tấn Nhiên khựng , nghi hoặc cô: “Tại ?”

 

Lục Điềm chống tay lên má, vẻ mặt phiền muộn: “Nhìn thấy chuyện là em hôn , chứ.”

 

“!”

 

Lời ngoài dự đoán của Bạc Tấn Nhiên. Ngón tay đang cầm bút siết chặt , đó buông bút , lòng bàn tay ấm áp áp lên gáy cô, kéo cô gần hơn.

 

Ánh nắng từ cửa sổ kính quán cà phê chiếu , phủ lên khuôn mặt nghiêng của trai một màu ngọc ấm áp gần như trong suốt. Anh khẽ cong môi: “Vậy thì, dạy Điềm Điềm, Điềm Điềm chỉ cần giảng nghiêm túc…”

 

Anh nghiêng đầu ghé sát tai cô, thở ấm áp lướt qua vành tai đang nóng bừng của cô, khẽ bổ sung: “Anh sẽ để Điềm Điềm hôn, ?”

 

 

Loading...