Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 212: Điềm Điềm, Nhắm Mắt Lại
Cập nhật lúc: 2025-12-02 13:13:34
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của trong mắt khác là quá ngông cuồng, là một con trai yêu cầu ba triệt sản.
Nếu là khác, lẽ nổi giận từ lâu.
Bạc Vu Thần chỉ khẽ động mày, vẻ mặt đổi nhiều, nghi hoặc hỏi như thể ông rõ: “Mày gì?”
Bạc Tấn Nhiên ngước mắt thẳng ông, chút do dự lặp : “Con , ba và cô con. Ba thể bảo cô triệt sản, tất nhiên, nếu ba nỡ để cô triệt sản thì ba tự cũng .”
Lần thì đủ rõ ràng .
Bạc Vu Thần nhíu chặt mày, mà gì.
Vẻ mặt đó của ông trong mắt Bạc Tấn Nhiên, trông như đang khó xử.
Bạc Tấn Nhiên đến ghế sofa, đặt cốc nước lên bàn , xuống đối diện ông, tựa lưng ghế.
“Sao, ba thấy yêu cầu khó ?”
Chàng trai hiếm khi tỏ vẻ bất cần, lười biếng, khoanh tay, biểu cảm Bạc Vu Thần: “Ba cứ thêm một đứa con trai để thừa kế 'ngai vàng' của ba ? Còn con, vị Thái t.ử mất , lẽ trơ mắt phụ nữ khác cướp chồng của , đó còn trơ mắt con của cô cướp ba , hai con họ cướp tài sản lẽ thuộc về con ?”
Lời vô cùng thẳng thừng, nhưng Bạc Tấn Nhiên hiểu rõ, những chuyện, thẳng thắn giữa hai ba con hơn là che đậy.
Quả nhiên, Bạc Vu Thần xong hề tức giận, ngược còn cong môi nhẹ: “Hôm qua còn ầm lên đòi rời khỏi Bạc gia, cắt đứt quan hệ với , mới một ngày bắt đầu lo lắng đến tài sản ?”
Bạc Tấn Nhiên cũng , khẽ khinh thường: “Chỉ là chọc tức ba thôi, đồ thuộc về con thì lý gì con cần?”
Anh lười biếng bắt chéo chân: “Hơn nữa, con dành cả ngày để bình tĩnh suy nghĩ kỹ . Ba, ba lớn tuổi, tính cũng gần năm mươi , nhưng cô tình nhỏ của ba xấp xỉ tuổi con. Tức là, dù ba sống đến tám mươi tuổi, lúc đó cô cũng chỉ bằng tuổi ba bây giờ thôi.
nếu ba sống đến tám mươi thì , ba thì ai chăm sóc hai con cô ? Chẳng lẽ bắt con ba của con cô ?”
Những lời phía Bạc Vu Thần vẫn còn , nhưng câu cuối cùng thực sự khiến sắc mặt ông khó coi.
Ông cúi cầm chiếc cốc bàn ném về phía Bạc Tấn Nhiên đối diện: “Đồ hỗn xược!”
Bạc Tấn Nhiên nghiêng đầu né , chiếc cốc bay sượt qua đầu , choang một tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Anh Bạc Vu Thần, nhếch môi lạnh: “Con chỉ sự thật thôi, ba càng giận dữ càng chứng tỏ ba rõ ràng, con đúng.”
Không khí im lặng.
Bạc Vu Thần chằm chằm mà gì, Bạc Tấn Nhiên cũng hề hoảng sợ, đối mắt với ông, chút né tránh.
Bạc Vu Thần lúc mới lạnh một tiếng: “Tốt, đúng là con trai .”
Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Bạc Vu Thần trở bình thường: “Được, đồng ý với mày.”
Ông dễ dàng đồng ý như khiến Bạc Tấn Nhiên chút ngạc nhiên, nhướn mày: “Vậy, là ba triệt sản cô ?”
Bạc Vu Thần giọng bình thản: “Cô còn nhỏ, chuyện , đương nhiên là .”
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ động.
Đây là chừa đường lui cho An Minh Dao, nếu một ngày nào đó ông đột ngột , An Minh Dao còn trẻ, vẫn thể kết hôn sinh con nữa.
Bạc Tấn Nhiên nuốt khan, đột nhiên một cảm giác chua xót dâng lên: “Ba thực sự thích cô nhiều đến ?”
Bạc Vu Thần trả lời câu hỏi mà hỏi : “Hôm qua đ.á.n.h mày, đau ?”
Bạc Tấn Nhiên ngẩn , đó nghiêng đầu khẩy: “Ba nghĩ ?”
Đến lúc , mới lộ dáng vẻ của một thiếu niên tổn thương tay ba .
Bạc Vu Thần bất lực thở dài: “Nếu hôm qua mày bản lĩnh như hôm nay, thì ăn đòn . Loại lời đòi rời khỏi Bạc gia, quả thực thể chọc tức , nhưng tổn thương ai khác, chỉ khiến mày trông thật ngu ngốc.”
Ông trầm giọng: “Muốn thừa kế của Bạc gia, tâm thái như bây giờ.”
Bạc Tấn Nhiên , ánh mắt khẽ lay động.
Anh đáp lời.
Thực , tâm trạng lúc phức tạp.
Bởi vì, nếu sự xuất hiện của Thời Tinh, đối diện với những chuyện , chắc thể bình tĩnh như .
Anh của ngày hôm qua, xung động đòi rời khỏi Bạc gia, mới là của tuổi mười tám.
Thế nên, sự rèn luyện của vẫn đủ.
Bạc Vu Thần thấy thêm, cũng nhiều nữa. Ông dậy, nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ áo khoác: “Nghe mày cho đưa tên nhóc nhà họ Kỳ về Kinh Đô ?”
Chuyện đương nhiên thể giấu ông, Bạc Tấn Nhiên ngước mắt: “Không ?”
“Tốt, càng ngày càng giống con trai .”
Bạc Vu Thần cong môi, khẽ một tiếng rời .
Bạc Tấn Nhiên bóng lưng ông, khinh miệt : “Con vốn dĩ là con trai của ba mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-212-diem-diem-nham-mat-lai.html.]
Sau đó nhíu mày.
Hôm qua khi gặp An Minh Dao, thấy Thời Tinh quả thực giống An Minh Dao.
giờ đây chợt nhận , Thời Tinh thực chất giống ba hơn, còn giống hơn cả .
Cái sự giống khó để diễn tả.
Không chỉ là sự tương đồng về ngũ quan.
Bạc Tấn Nhiên cúi đầu.
Thế nên, giám định ADN thể sai, nhưng một cảm giác thì bao giờ sai .
Cũng giống như Kỳ Thần Diễn giống Lục Điềm, và Thời Tinh giống Bạc Vu Thần.
Không thể là trùng hợp đến .
Bạc Tấn Nhiên khổ.
Thực , nếu ba gặp Thời Tinh, nhất định sẽ yêu thương cô .
Chỉ là ông sẽ bao giờ .
Đời của ông, thể một cô con gái đáng yêu, thông minh và giống ông.
Bởi vì, đời của ông, sẽ còn cơ hội nữa.
Bạc Tấn Nhiên ghế sofa lâu, thể diễn tả cảm giác chua xót trong lòng.
Ba gần năm mươi, gặp yêu thích, nhưng đó là lương thiện, còn sinh những đứa con .
Bạc Tấn Nhiên ngước chiếc đèn chùm pha lê trần nhà, mắt bỗng nhiên mờ , nhắm mắt .
Không bao lâu, cho đến khi xuống bên cạnh.
Ghế sofa bên cạnh đột nhiên lún xuống, Bạc Tấn Nhiên giật , tưởng là La Nhiên, mở mắt thấy một đôi mắt đang chất chứa ưu phiền.
Anh tỉnh táo, thẳng dậy: “Điềm Điềm, em qua đây từ lúc nào?”
Lục Điềm mặc bộ đồ ngủ lông xù bên cạnh , cô hẳn là tắm xong, tóc xõa mềm mại, khuôn mặt mộc càng nổi bật làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào.
Cô bĩu môi, đôi mắt long lanh chứa ban tình cảm lấp lánh, ánh lên vẻ phiền muộn và ấm ức: “Vừa nãy em cố ý chạy .”
Bạc Tấn Nhiên: “Hả?”
Lục Điềm nghiêng đầu , phát hiện mắt vẻ đỏ, cô càng thêm rối rắm: “Anh giận ?”
“À?”
Bạc Tấn Nhiên kịp phản ứng, môi cô càng bĩu và càng thêm phiền muộn: “Em đợi nửa ngày mà qua.”
“Anh…”
Bạc Tấn Nhiên đang định giải thích vì qua tìm cô, cô tiếp lời: “Vừa nãy em chỉ là quá căng thẳng, nhất thời đối diện với nên mới chạy .”
“Ồ…”
Lần chỉ kịp thốt lên một tiếng "ồ", Lục Điềm tiếp: “ đó em nghĩ , phản ứng của em vẻ quá, khiến nghĩ em hôn, thực .”
Về đến nhà cô hối hận, cảm thấy phản ứng của quá mức, trong mắt thể nghĩ cô kháng cự khi hôn.
Thế nên cô luôn bất an, khi tắm xong vẫn thấy sang phòng nên cô nhịn nữa, trực tiếp chạy qua tìm .
Vừa cửa, cô thấy ghế sofa, ngửa đầu nhắm mắt thẫn thờ, đến nỗi cô cũng hề .
Cảm giác đó thật cô đơn, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Giờ thấy mắt đỏ hoe, Lục Điềm càng thấy khó chịu hơn, cô nhịn xích gần hơn, để chứng minh thực sự kháng cự ghét bỏ , cô : “Nếu tin, hôn em một cái nữa , em cam đoan chạy.”
Bạc Tấn Nhiên: “…”
Cô quả thật là nóng vội, nhưng cũng lý do gì để từ chối khi cô chủ động yêu cầu hôn.
Ánh mắt vô thức cúi xuống, rơi đôi môi hồng hào như cánh hoa hồng của cô.
Làm thể từ chối đây?
Mi mắt trai đột nhiên rung lên, yết hầu khẽ nuốt xuống. Theo động tác cô áp sát, cũng kiểm soát mà nghiêng đầu áp sát cô, cho đến cách thở hòa quyện thì dừng .
Chóp mũi khẽ chạm, môi chỉ cách một phân.
Họ thể thấy nhịp tim mạnh mẽ của , đang đập dồn dập.
Yết hầu trai khẽ nuốt một nữa, đưa tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng véo má cô, nhỏ: “Điềm Điềm, nhắm mắt .”