Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 222: Bạc Nhị Của Chúng Ta Cũng Vẫn Là Một Bé Cưng Mà

Cập nhật lúc: 2025-12-06 09:49:59
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cách một lớp chăn, thêm giọng khẽ, Lục Điềm vẫn gì.

 

Cô thoát khỏi chăn, thì buông tay và chạy mất. Chạy đến ban công, còn quên nhắc cô một câu: "Nhớ khóa kỹ cửa ban công đấy!"

 

Lục Điềm: "..."

 

Cô cạn lời, dậy khóa cửa ban công, mới giường.

 

Thực sự muộn, cô vốn dĩ buồn ngủ, nhưng giờ trêu chọc một hồi thấy còn buồn ngủ nữa.

 

Rốt cuộc gì?

 

Lục Điềm nhíu mày trăn trở. Từ lúc bắt đầu lẩm bẩm, là: "Điềm Điềm đúng là một đứa bé ngoan..."

 

Chắc chắn là "đồ ngốc"!

 

Ngoan "bubu"?

 

Phát âm chữ "b".

 

Cũng "ba ba" (爸爸 - bố/ba).

 

Nếu là "ngoan bb" thì...

 

Lục Điềm khựng , đột nhiên thẳng dậy.

 

Chẳng lẽ là, Bảo... Bảo (寶寶 - bé cưng) Bảo... Bối (寶貝 - bảo bối)?

 

Hàng mi dài khẽ chớp, cô xuống, đưa tay ôm mặt, nhịn thành tiếng.

 

Anh mới là đồ ngốc chứ.

 

Có gì mà ngại ngùng chứ, còn "bubu" lẩm bẩm mãi.

 

Lục Điềm sờ sờ đôi tai cũng đang nóng ran của , đủ mới dậy tìm điện thoại, nhắn tin cho .

 

"Anh gọi em là bé cưng đúng ?"

 

Bạc Tấn Nhiên bên giường cũng trằn trọc ngủ , tim vẫn đập thình thịch. Thực cũng , nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp.

 

Rồi, nhận tin nhắn của cô.

 

Hỏi thẳng tuột.

 

Nhìn hai tiếng xưng hô , bàn tay Bạc Tấn Nhiên đang cầm điện thoại khẽ run lên, khuôn mặt đỏ bừng như sung huyết.

 

chuyện qua điện thoại vẫn dễ thả lỏng hơn đối diện trực tiếp, nên định thở, trả lời cô bằng một chữ duy nhất: "Ừm."

 

Chỉ cách một bức tường, Lục Điềm khẽ c.ắ.n môi, khóe môi nhếch lên thể nào kìm nén. "Thế lớn lên chút, em còn chẳng thấy, tự đoán đấy."

 

Bạc Tấn Nhiên dựa đầu giường, cũng nhịn : "Anh đủ lớn , là em tự ngốc đấy."

 

Anh kiên quyết thừa nhận là ngại.

 

Lục Điềm bĩu môi: "Em quan tâm, dù em cũng rõ, qua đây, gọi cho em ."

 

Bạc Tấn Nhiên: "..."

 

Nghĩ đến cảnh tượng đó, thôi bỏ .

 

"Nghĩ gì thế? Mười hai giờ , chỉ còn sáu tiếng để ngủ thôi, mau ngủ ."

 

Lục Điềm bất mãn, nhưng đồng hồ cũng thấy qua tiện nữa, nên cô lùi một bước: "Vậy sáng mai gọi cho em ."

 

Bạc Tấn Nhiên khó chịu gãi đầu, gõ chữ: "Sáng mai , ngủ ngon."

 

Ngón tay dừng bàn phím vài giây, gõ thêm mấy chữ: "Ngủ ngon, bé cưng."

 

Rồi dứt khoát, nhắm mắt nhấn nút gửi.

 

Gửi xong, dám xem Lục Điềm sẽ trả lời thế nào, lập tức ném điện thoại sang một bên, vật xuống giường kéo chăn trùm kín đầu.

 

Cho đến khi sắp thở nữa, mới kéo chăn , nghĩ ngợi cứng nhắc cầm điện thoại lên, xem cô trả lời những gì.

 

nhạo ?

 

May mà mặt cô, cô cũng thể nhéo tay mắng sến sẩm.

 

nhanh, Bạc Tấn Nhiên cau mày.

 

Cô chỉ trả lời hai chữ: "Ngủ ngon."

 

Ý gì đây?

 

hề chút rung động tâm lý nào ?

 

Không vui vẻ, ngại ngùng, cũng thấy sến sẩm ?

 

Bạc Tấn Nhiên chằm chằm hai chữ đó lâu, đến mức hoa cả mắt, cuối cùng mới xác định, cô thực sự chỉ trả lời hai chữ đó cho .

 

cảm xúc!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-222-bac-nhi-cua-chung-ta-cung-van-la-mot-be-cung-ma.html.]

 

Bạc Tấn Nhiên thêm gì đó với cô, hỏi cô gì khác với ?

 

nhạo sến sẩm cũng !

 

đồng hồ, hơn mười phút kể từ lúc họ ngủ ngon.

 

Cô chắc chắn ngủ .

 

Anh bực bội ném điện thoại, giường, nhưng trằn trọc ngủ nữa. Trong đầu hỗn loạn đủ thứ cho đến gần hai giờ sáng.

 

Đêm đó, Bạc Tấn Nhiên chỉ ngủ bốn tiếng. Cộng thêm mấy ngày liên tiếp ngủ ngon, kết quả là khi Lục Điềm gặp sáng hôm , quầng thâm mắt còn sâu hơn cả hôm qua.

 

Lục Điềm: "..."

 

gần , trái , vẻ mặt kỳ quái: "Tối qua , suy tư nhân sinh nữa ?"

 

Mi mắt Bạc Tấn Nhiên động đậy, đối diện với cô vài giây.

 

Ừm, cô thì ngủ ngon, mắt sáng long lanh, trông đặc biệt tinh thần.

 

Anh kéo khóe miệng, yếu ớt cúi đầu, áp trán lên vai cô.

 

Vì thiếu ngủ, giọng cũng khàn: "Nhân sinh phức tạp quá, nghĩ thông ."

 

Lục Điềm suýt bật , cô cố gắng mím môi: "Phức tạp đến thế cơ , thế kể em , em giúp nghĩ cùng?"

 

Bạc Tấn Nhiên im lặng vài giây: "Thôi."

 

Anh thở dài, ngẩng đầu khỏi vai cô, nắm lấy tay cô: "Đi thôi, muộn."

 

Lục Điềm theo thang mẹy, ngước , thấy cúi đầu, dáng vẻ suy sụp giới hạn, khóe môi khẽ cong lên.

 

Đợi cửa thang mẹy mở , đang chuẩn kéo cô ngoài, cô giữ .

 

Bạc Tấn Nhiên nghi hoặc đầu: "Sao..."

 

Trước mắt tối sầm, cô gái nhẹ nhàng kiễng chân, đôi môi ngọt ngào in lên môi , khẽ : "Thấy nhân sinh quá phức tạp, là vì Bạc Nhị của chúng cũng vẫn còn là một bé cưng đúng ."

 

Yết hầu Bạc Tấn Nhiên đột nhiên khẽ cuộn, hàng mi cũng khẽ chớp động.

 

Và cô lùi , rạng rỡ, kéo đang cứng đờ bước khỏi thang mẹy: "Đi thôi, bé cưng."

 

Bạc Tấn Nhiên nghiêng đầu khuôn mặt tươi của cô, khóe môi cong lên một góc độ vô cùng mắt.

 

Ánh mắt khẽ động, bàn tay đang nắm tay cô từ từ siết chặt, cúi đầu, bật thành tiếng.

 

Tiếp đó, tay đặt lên đỉnh đầu cô, mạnh mẽ xoa rối tóc cô, khẽ nghiến răng: "Cho nên tối qua là cố ý đúng ?"

 

Chỉ trả lời hai chữ đó, hại suy nghĩ lung tung cả nửa đêm.

 

Đồ hư hỏng!

 

"Cái gì cơ?"

 

Lục Điềm gạt tay : "Anh rối tóc em ."

 

Bạc Tấn Nhiên vẫn còn giận, càng bực bội vò rối tóc cô hơn: "Đáng đời!"

 

Lục Điềm mở to mắt: "Bạc Nhị gì?"

 

Cô cũng giơ tay vò tóc : "Anh em đáng đời?"

 

Bạc Tấn Nhiên buông tay cô , tránh về phía , Lục Điềm đuổi theo, nhảy lên lưng từ phía để vò tóc : "Ai đáng đời?"

 

"Anh đáng đời, đáng đời!"

 

Bạc Tấn Nhiên vòng hai tay ôm lấy đầu gối cô, cõng cô lên lưng, nghiêng đầu, lúc hôn nhẹ lên cô đang tựa vai : "Anh đáng đời ?"

 

Lục Điềm lúc mới hài lòng, cô vòng tay qua cổ , đột nhiên : "Vậy cũng gọi một tiếng cho em ."

 

"Cái gì?"

 

Bạc Tấn Nhiên nhất thời phản ứng kịp, Lục Điềm : "Bé cưng đó, em gọi mà."

 

Bạc Tấn Nhiên: "..."

 

Nhắn tin thì đơn giản, nhưng bảo gọi thẳng mặt cô, bản cũng thấy khá sến sẩm.

 

Anh há miệng, nhưng phát tiếng.

 

Lục Điềm bĩu môi, mạnh mẽ nhéo mặt : "Anh thật sự đáng đời!"

 

Cô nhảy xuống khỏi lưng : "Thôi , sắp muộn , thôi."

 

Cả hai cứ thế đùa, Bạc Tấn Nhiên vẫn chở Lục Điềm bằng xe đạp rời .

 

Khi bóng họ khuất xa, một bóng mới từ chỗ khuất bước .

 

Kỳ Mộ Từ chằm chằm hướng họ rời , một lát , cúi đầu, hai bàn tay siết chặt thành nắm đ.ấ.m đến mức khớp xương trắng bệch.

 

 

Loading...