Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 226: Đừng Hôn Đỏ Quá
Cập nhật lúc: 2025-12-06 09:50:04
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạc Vu Thần tức giận đến mức mặt mày tái mét, trừng mắt Bạc Tấn Nhiên vài cái cất bước định bỏ .
Thằng con bất hiếu!
Lục Tắc Nho ha hả gọi với theo bóng lưng ông: "Ấy kìa, luôn đấy , ở ăn bữa cơm trưa ?"
"Ba."
Lục Điềm vội vàng kéo tay ông , bảo ông đừng gọi nữa: "Nhỡ lát nữa chú Bạc ở ăn trưa thật thì thế nào?"
Bạc Vu Thần tới cửa phòng khách, đang định nhận áo khoác từ tay giúp việc: "!"
Ngón tay ông lập tức siết chặt, khóe môi giật giật, hít sâu một , lạnh : "Cũng , đến thì ăn xong bữa trưa cũng ."
Vẻ mặt Lục Tắc Nho trở nên khó xử: "Thế lắm , gia đình chúng ăn cơm, một ngoài như ông ở cái gì?"
Bạc Vu Thần trở : "Nói cũng , cũng lâu ăn cơm ở nhà ông. Vừa vợ ông nấu ăn ? Thế thì càng ở nếm thử chứ."
Sắc mặt Lục Tắc Nho càng tệ hơn: "Cơm vợ nấu, thể cho ngoài như ông ăn !"
Lục Điềm ở bên cạnh gật đầu lia lịa: " đấy ạ, cơm cháu nấu ai cũng tùy tiện ăn . Chú Bạc, chú sẽ hối hận đấy."
"Con trai đều sắp theo họ Lục nhà ông , ăn một miếng cơm vợ ông nấu thì ?"
Bạc Vu Thần liếc Bạc Tấn Nhiên đang bên cạnh, Lục Tắc Nho: "Bữa cơm , hôm nay nhất định ăn."
Sau đó ông sang Lục Điềm: "Ăn một bữa cơm đến mức khiến chú Bạc của cháu hối hận . Chú Bạc của cháu cả đời , điều hối hận nhất chính là sinh cái thằng con bất hiếu !"
Bạc Tấn Nhiên nhún vai.
Lục Tắc Nho: "Mắng con trai gì, đ.á.n.h hả?"
Bạc Vu Thần ông bạn với vẻ thèm quan tâm: "Được thôi."
Lục Tắc Nho khẩy, xắn tay áo lên: "Được , ông nhào vô, hôm nay ông 'c.h.ế.t' thì đừng hòng bước khỏi cửa nhà họ Lục."
Ba phút , hai đàn ông bên cửa sổ bắt đầu chơi cờ tướng.
Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên: "..."
Cạn lời vài giây, Lục Điềm kéo Bạc Tấn Nhiên vườn. Nhà kính trồng hoa trong vườn là căn cứ bí mật của cô.
Cô sai mang nhiều đồ ăn vặt tới, xé một đống nhét cho Bạc Tấn Nhiên: "Bây giờ ăn nhiều một chút, lát nữa ăn cơm thì cứ ăn qua loa thôi, ăn nổi đừng ép bản . Tối nay chúng về nấu lẩu với Tinh Tinh và ."
Bạc Tấn Nhiên ngơ ngác nhận lấy: "Ý em là ?"
"Mẹ em nửa tháng nay như trúng tà , bỗng nhiên mê tít việc nấu nướng. món khó ăn kinh khủng khiếp, tuần em về suýt chút nữa là ăn đến mức nôn ."
Lục Điềm với giọng điệu phức tạp, xong mỉm : " may mà ba ở , như món ăn em nấu sẽ thêm một chia sẻ, đến lúc đó cứ để ba ăn nhiều một chút. Chúng cố gắng dồn hỏa lực sang phía ba , để em quan tâm ông nhiều hơn, như chúng thể ăn ít ."
Lúc Bạc Tấn Nhiên mới vỡ lẽ.
Hóa nãy Lục Điềm và Lục Tắc Nho cố tình khích bác để Bạc Vu Thần ở .
Anh bảo mà, hai ba con nhà cứ kỳ lạ thế nào .
Anh buồn bất lực: "Hai cứ thế mà 'gài' ông ?"
Lục Điềm nghiêng ghé sát mặt , tủm tỉm: "Sao nào, Bạc Nhị của chúng xót ba ?"
Bạc Tấn Nhiên khuôn mặt đang ghé sát của cô gái, khẽ véo chóp mũi cô, hừ nhẹ: "Chỉ là một ông chú thôi mà, gì mà xót."
Lục Điềm bật thành tiếng, sấn tới hôn nhẹ lên môi : "Bạc Nhị của chúng đúng là mạnh miệng mềm lòng, nhưng em thích Bạc Nhị như thế ."
Nói xong cô định lùi , nhưng Bạc Tấn Nhiên đưa một tay giữ lấy gáy cô, ngăn cản động tác rút lui của cô.
Anh gì cả, chỉ nhắm mắt , đôi môi nữa áp lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát vài giây, khẽ hé miệng ngậm lấy cánh môi cô.
Phải rằng, câu của Lục Điềm khiến trái tim ngứa ngáy.
Ngứa ngáy dữ dội, chỉ hôn cô.
Cô gái khựng một chút, cũng vòng một tay qua cổ , ngẩng mặt để mặc ngậm lấy môi mút nhẹ.
Chỉ tranh thủ lúc hé môi, cô thì thầm: "Đừng hôn đỏ quá, sẽ đấy."
Chàng thiếu niên mổ nhẹ lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của cô, giọng càng trầm hơn: "Được, sẽ nhẹ hơn chút."
Hai ở trong nhà kính hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi giúp việc gọi ăn trưa mới đến phòng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-226-dung-hon-do-qua.html.]
Hôm nay dùng bàn tròn, Lục Tắc Nho và Bạc Vu Thần chỗ. Mẹ của Lục Điềm, bà La Chi Dao, cũng bên cạnh Lục Tắc Nho.
La Chi Dao mới hơn bốn mươi tuổi, dịu dàng đoan trang. Thời trẻ bà thuộc kiểu tinh khôi thanh thuần, lúc bà mặc một chiếc váy nhung ôm dáng màu trắng, mái tóc búi lơi lả lướt.
Nếu Thời Tinh thấy, chắc chắn sẽ hiểu vẻ thanh thuần của Lục Điềm khi đầu tiên gặp mặt với chiếc váy trắng và mái tóc dài thẳng là di truyền từ .
Lúc , bà Bạc Vu Thần xéo đối diện, tươi tắn: "Biết hôm nay đều đến, xuống bếp vài món. Vu Thần chắc ăn món nấu bao giờ nhỉ, hôm nay nếm thử cho kỹ nhé."
Bạc Vu Thần mặt La Chi Dao vẫn giữ phong độ, cong môi : "Cảm ơn chị dâu."
Lục Tắc Nho vẫn còn đảo mắt xem thường: "Dựa mà cho ông ăn chứ, món em nấu chỉ thể là của một thôi."
"Sao keo kiệt thế, thiếu phần của chắc. Anh ăn thì tối em cho ."
Lục Tắc Nho: "..."
Ông mỉm , đặt tay lên vai La Chi Dao, giọng điệu dịu dàng: "Thế chẳng em vất vả quá , sẽ xót lắm."
La Chi Dao lườm ông: "Vu Thần còn đang ở đây đấy, đừng sến súa quá."
Bạc Vu Thần gì.
Mấy chục năm , quen quá .
Lúc Lục Điềm và Bạc Tấn Nhiên bước . Lục Điềm tiến tới cúi ôm La Chi Dao, vẫn vô cùng ngọt ngào: "Mẹ."
La Chi Dao vỗ vỗ tay cô: "Chỉ đợi hai đứa thôi, xuống ăn cơm . Hôm nay món bò xào con thích nhất đấy."
Lục Điềm: "..."
Nhìn lướt qua các món ăn bày đầy bàn, cô cứng đờ: "Cảm ơn ."
Sau đó kéo Bạc Tấn Nhiên xuống bên cạnh.
Bạc Tấn Nhiên cũng vội vàng chào: "Cháu chào dì ạ."
La Chi Dao: "Còn gọi dì cái gì nữa, gọi ."
Lời dứt, bà nhận bàn ăn im lặng vài giây. Bà nở nụ dịu dàng về phía đối diện, nơi Bạc Vu Thần đang biểu cảm vặn vẹo: "Vu Thần thế?"
Bạc Vu Thần nhếch khóe miệng: "Không gì."
La Chi Dao nhận điều gì đó, : "Chú đừng để bụng, và Tắc Nho thằng bé lớn lên, thương nó, nỡ rời xa nó nên mới bảo nó gọi một tiếng ba má. Dù cũng chẳng còn mấy năm nữa là nó cũng gọi thôi, gọi sớm gọi muộn cũng như cả, chú ?"
Bạc Vu Thần rủ mắt xuống: "Phải."
Con lớn lời cha, con trai gả như bát nước đổ !
Hừ.
Nụ của La Chi Dao càng thêm ôn hòa: "Vậy cứ thế , nào nào, ăn cơm thôi, thức ăn nguội hết cả ."
Vừa , bà cầm đũa chung định gắp thức ăn cho Bạc Tấn Nhiên: "Tiểu Nhiên nào, ăn nhiều chút, nếm thử tay nghề của ."
Lục Điềm và Lục Tắc Nho lén . Ngay khi La Chi Dao sắp gắp miếng thịt bò đó, Lục Điềm đột ngột xoay bàn ăn, nụ ngọt ngào: "Chú Bạc là khách, đương nhiên để chú Bạc ăn ạ!"
Bạc Vu Thần: "..."
Ánh mắt con bé ông khiến ông chút dám hạ đũa.
Lục Tắc Nho lịch sự: " đúng đúng, Vu Thần hiếm khi mới đến, Vu Thần ăn nhiều ."
Bạc Vu Thần: "..."
Vừa nãy ông còn cho ăn cơm vợ ông nấu ?
La Chi Dao dịu dàng: "Xem em , đúng là nên để Vu Thần ăn . Đừng khách sáo, nếm thử tay nghề của , món bò là món giỏi nhất đấy."
Bạc Vu Thần: "..."
Cả nhà ba với ông, ông thấy hoảng.
Ánh mắt xoay chuyển, ông thấy Bạc Tấn Nhiên bên cạnh Lục Điềm.
Thằng nhãi ranh giờ thành một nhà với họ, cũng đang với ông. Nụ đặc biệt châm chọc, còn nghiêng đầu với ông: "Chú Bạc, mời chú."
Bạc Vu Thần: "..."
Ông sợ là chui hang sói .