Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 230: Có kẻ muốn đến cướp bảo bối của tôi rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-07 12:26:25
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn giận nghẹn ứ nơi lồng n.g.ự.c Bạc Vu Thần bùng lên dữ dội trong khoảnh khắc , kìm cũng kìm nổi.

 

“Mày còn mặt mũi để câu đó ?”

 

Bạc Vu Thần chộp lấy cốc cà phê mặt ném thẳng về phía Bạc Tấn Nhiên, giọng điệu đầy vẻ uất ức vì rèn sắt thành thép. “Giỏi thì mày sinh cho tao một đứa cháu nội ruột thịt để tao xem thử ?”

 

Cô gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng mà nó cũng để tuột mất, để khác cướp , còn sinh cả con trai cho .

 

Nó thì , nhận em trai em gái con , để bản cô độc nửa đời .

 

Sống còn khổ hơn cả cái kẻ tự nhận nửa đời vô vị như Bạc Vu Thần đây.

 

Đã thế mà nó còn dám mạnh miệng!

 

Bạc Vu Thần hồi trẻ là vì gặp thương, còn thằng ranh con gặp trơ mắt chịu tranh giành?

 

Nhà họ Bạc sinh một thứ phế vật như thế cơ chứ!

 

Chuyện thậm chí còn khiến ông tức điên hơn cả cái hôm thằng ranh con tuyên bố rời khỏi Bạc gia.

 

Khi chiếc cốc cà phê bay vèo tới, Bạc Tấn Nhiên nhanh nhẹn nghiêng che chắn cho Lục Điềm, chiếc cốc đập tan tành phía lưng , nhưng vẫn khó tránh khỏi vài giọt cà phê b.ắ.n lên .

 

Lục Điềm hoảng hồn, vội rút khăn giấy lau cho : “Anh chứ?”

 

Bạc Tấn Nhiên chẳng hề mảy may để ý, ngược còn nhếch mép khẩy: “Ba tự sinh con đẻ cái lo, con giúp ba nuôi dạy, ba còn thẹn quá hóa giận ? Thế nên con mới bảo ba thắt ống dẫn tinh , lớn tuổi đừng để cái bệnh ‘cuồng sinh sản’ nó ám não, cứ mở miệng là đòi đẻ nữa.

 

Còn về phần con, chuyện con sinh con trai chẳng liên quan gì đến ba, dù đẻ thì nó cũng mang họ Lục thôi.”

 

Ngay cả Thời Tinh bên cạnh cũng đưa tay che mặt.

 

Chưa từng , cái miệng của Bạc Tấn Nhiên độc địa đến mức !

 

Hoặc lẽ, con trai thì đều như thế, sinh chỉ để chọc tức ba .

 

Bạc Vu Thần quả nhiên chọc cho tức đến run cả tay, định vớ lấy cái cốc khác bàn.

 

Lục Điềm vội vàng kéo Bạc Tấn Nhiên tránh sang một bên.

 

Lại một tiếng choang chói tai.

 

Cũng may là trong phòng bao kín đáo, ai chú ý.

 

Kỳ Thần Diễn thì bình thản vô cùng, ôm Thời Tinh ngả ghế, ghé sát tai cô thì thầm: “Tránh xa một chút, kẻo vạ lây.”

 

Vừa dứt lời, Bạc Vu Thần với khuôn mặt xanh mét trừng mắt sang: “Nói chuyện thì cứ , dựa dẫm sát rạt thế cái gì?”

 

Kỳ Thần Diễn cũng thấy buồn , nghiêng đầu nhếch môi: “Chú đang dùng phận gì để với bọn cháu câu thế?”

 

Bạc Vu Thần gằn: “Ông nội mày!”

 

“……”

 

Kỳ Thần Diễn hiếm khi nghẹn lời, lẽ ngờ khả năng thích ứng của Bạc Vu Thần nhanh đến .

 

Hơn nữa, bề ngoài là một lão đàn ông đĩnh đạc trưởng thành, mà mở miệng cũng chọc tức c.h.ế.t.

 

Khóe môi Kỳ Thần Diễn cong lên sâu hơn, nhắc nhở Bạc Vu Thần: “Là ông nội kế, ông nội đến thôi.”

 

Nói còn nghiêng đầu bồi thêm: “Con trai chú sinh con trai, chú ông nội . Mà cho dù bây giờ sinh, nếu đứa bé mang họ Lục, thì chú cũng chỉ ông ngoại thôi.”

 

Thời Tinh nhịn , lén véo tay Kỳ Thần Diễn gầm bàn.

 

Kỳ Thần Diễn khẽ nhướng mày, sang cô.

 

Cô cũng đang , đôi môi mím chặt, ánh mắt phức tạp.

 

Kỳ Thần Diễn lập tức hiểu ý.

 

Miệng thì để tâm đến ba , nhưng thấy ông chọc cho tức điên, cô nhóc vẫn thấy xót xa.

 

Anh thầm thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Thôi .

 

Bạc Vu Thần quả thực tức đến mức nổ phổi, sống hơn bốn mươi năm cuộc đời, đầu tiên ông nếm trải cảm giác nhồi m.á.u cơ tim là thế nào.

 

Nếu còn thêm phút nào nữa, khéo ông gọi xe cấp cứu thật.

 

Thế nên, ông dứt khoát dậy bỏ .

 

Không thêm một lời nào nữa.

 

Tất nhiên, ông cũng thực sự cần một lặng để bình tâm .

 

nữa, cái “câu chuyện” mà đám trẻ kể, đổi là bất kỳ ai xong cũng hoài nghi nhân sinh.

 

Lúc đây, ông cần sự tĩnh lặng.

 

Đợi bóng lưng ông khuất hẳn, bốn vài giây, cuối cùng Lục Điềm nhăn nhó bảo: “Cái miệng của các , đúng là độc hơn .”

 

Bạc Tấn Nhiên và Kỳ Thần Diễn im lặng đáp.

 

Thời Tinh chu môi, chẳng gì.

 

Lục Điềm lo lắng: “Thế túm tin ?”

 

Nghe xong ‘câu chuyện’, đùng đùng nổi giận bỏ một mạch.

 

Rốt cuộc nghĩ gì cũng chẳng chịu .

 

Bạc Tấn Nhiên phía ngoài cửa kính quán cà phê, dõi theo bóng dáng Bạc Vu Thần bước lên xe, ánh mắt khẽ động, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Tin .”

 

“Thật á?”

 

Lục Điềm tò mò: “Sao ?”

 

“Vì ông là ba .”

 

Bạc Tấn Nhiên nhạt, thong thả dùng khăn giấy lau vệt cà phê dính tay áo: “Hơn nữa, lúc nãy ông nổi cơn tam bành mấy lời đó, em thấy ?”

 

Nếu tin, ông chẳng việc gì lãng phí thời gian đây đôi co với họ.

 

Mặc dù chuyện thì hoang đường thật.

 

những chuyện thể giải thích bằng lẽ thường, vẫn thà tin theo trực giác của hơn.

 

Về chuyện của Thời Tinh, rõ ràng, trực giác đều mách bảo họ rằng nên tin.

 

Và cũng chính vì tin, nên mới tức giận đến thế.

 

Người đàn ông luống tuổi lẽ quá lâu bộc lộ cảm xúc thật, cho dù là đau lòng, cũng chỉ dùng cách thức vụng về để bày tỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-230-co-ke-muon-den-cuop-bao-boi-cua-toi-roi.html.]

 

Chậc.

 

Ấu trĩ!

 

Lục Điềm lo lắng: “Thế túm tin ?”

 

Nghe xong ‘câu chuyện’, đùng đùng nổi giận bỏ một mạch.

 

Rốt cuộc nghĩ gì cũng chẳng chịu .

 

Bạc Tấn Nhiên phía ngoài cửa kính quán cà phê, dõi theo bóng dáng Bạc Vu Thần bước lên xe, ánh mắt khẽ động, cuối cùng buông tiếng thở dài: “Tin .”

 

“Thật á?”

 

Lục Điềm tò mò: “Sao ?”

 

“Vì ông là ba .”

 

Bạc Tấn Nhiên nhạt, thong thả dùng khăn giấy lau vệt cà phê dính tay áo: “Hơn nữa, lúc nãy ông nổi cơn tam bành mấy lời đó, em thấy ?”

 

Nếu tin, ông chẳng việc gì lãng phí thời gian đây đôi co với họ.

 

Mặc dù chuyện thì hoang đường thật.

 

những chuyện thể giải thích bằng lẽ thường, vẫn thà tin theo trực giác của hơn.

 

Về chuyện của Thời Tinh, rõ ràng, trực giác đều mách bảo họ rằng nên tin.

 

Và cũng chính vì tin, nên mới tức giận đến thế.

 

Người đàn ông luống tuổi lẽ quá lâu bộc lộ cảm xúc thật, cho dù là đau lòng, cũng chỉ dùng cách thức vụng về để bày tỏ.

 

Chậc.

 

Ấu trĩ!

 

Mắt Lục Điềm sáng lên: “Vậy nếu ông tin , thì sẽ sinh con với cái bà An Minh Ngu nữa đúng ?”

 

Nếu tin, ông sẽ An Minh Dao (tức An Minh Ngu) là kẻ tàn nhẫn đến mức vứt bỏ cả con ruột của .

 

Cho dù Bạc Vu Thần quan tâm nhân phẩm cô tệ hại đến , thì cũng thể dửng dưng với chuyện chứ?

 

Bạc Tấn Nhiên mím môi, vô thức sang Thời Tinh.

 

Thời Tinh mân mê thành cốc cà phê, đôi mày thanh tú khẽ cau suy tư: “Thực , Bạc Vu Thần ở thời cũng ở bên An Minh Ngu là khiến bà m.a.n.g t.h.a.i ngay. Hồi đó ông đưa bà , sắp xếp chỗ ở, mãi đến khi ông xảy chuyện và bà phát hiện mang thai, ít nhất cũng là chuyện của hơn hai năm .

 

Cho nên, thể tình cảm ban đầu Bạc Vu Thần dành cho An Minh Ngu sâu đậm đến thế? Ít nhất là từng nghĩ đến việc để bà sinh con.

 

Hiện tại thì đúng lúc ông và An Minh Ngu bên lâu, bây giờ để ông sự thật, lẽ ông thực sự thể buông bỏ .”

 

Nghe cũng lý.

 

Có lẽ Bạc Vu Thần sẽ nghĩ thông suốt.

 

Nói đến đây, câu chuyện tạm thời gác .

 

Rốt cuộc thế nào, Bạc Vu Thần nghĩ gì, hiện tại bọn họ cũng chẳng thể chắc chắn.

 

Vì thế Lục Điềm đề nghị: “Thôi , đừng nghĩ nữa, siêu thị mua đồ thôi.”

 

Siêu thị ngay tầng hầm B1, quán cà phê ở tầng một, thang máy xuống là tới.

 

Mang tiếng là bốn cùng dạo, nhưng cuối cùng ý tứ tách thành hai cặp, chẳng ai kỳ đà cản mũi, cũng chẳng ai để hào quang của kẻ khác chiếu .

 

Lục Điềm kéo Bạc Tấn Nhiên như chạy, còn Kỳ Thần Diễn và Thời Tinh thì thong thả tản bộ phía .

 

Anh nắm tay Thời Tinh, vài bước liền nghiêng đầu cô gái nhỏ đang trầm mặc bên cạnh.

 

Cô cứ cúi gằm mặt xuống đất, chăm chú như thể đang tìm vàng rơi.

 

Kỳ Thần Diễn ngắm cô vài giây, ngón cái miết nhẹ lòng bàn tay lạnh của cô: “Ban nãy chuyện với Bạc Vu Thần quá lời, Tinh Tinh giận ?”

 

Hàng mi dài của Thời Tinh khẽ rung, cô chậm chạp lắc đầu: “Cũng hẳn, dù cũng là sự thật mà.”

 

“Chỉ là…”

 

Thời Tinh cúi mũi giày của : “Chỉ là cảm giác , thực ông xót xa cho trai, và cả…”

 

Cô ngập ngừng, như diễn đạt thế nào.

 

Kỳ Thần Diễn im lặng một chốc, liếc xung quanh, thấy một góc khuất ngay cầu thang.

 

Anh dứt khoát kéo Thời Tinh đó, vòng tay ôm lấy eo cô trong góc tối, nương theo ánh đèn lờ mờ cúi xuống cô, giọng dịu dàng như nước: “Có Tinh Tinh thấy ba … cũng tệ lắm?”

 

“Vâng.”

 

Thời Tinh gật đầu giấu giếm: “Ông hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”

 

Dù mới chỉ gặp mặt hai .

 

Hôm nay là thứ hai.

 

buổi tối hôm thực chẳng gì.

 

Còn hôm nay, đầu tiên Thời Tinh đối diện ông , ánh mắt cô thực từng rời khỏi ông.

 

Khi chuyện, khi chính cô lên tiếng, cô vẫn luôn dõi theo Bạc Vu Thần.

 

“A Diễn.”

 

Thời Tinh bỗng nắm lấy cổ tay khẽ gọi, ngửa mặt lên, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình , gương mặt lộ rõ vẻ mong chờ thể che giấu: “Có em… sắp ba ?”

 

Kỳ Thần Diễn rủ mắt sâu mắt cô, cúi thấp đầu, chạm nhẹ chóp mũi mũi cô: “Phải.”

 

Anh phủ nhận, mà dịu dàng mỉm gật đầu, giọng điệu pha chút bất lực cưng chiều, cọ nhẹ lên mũi cô.

 

Anh quả thực cũng linh cảm .

 

Chỉ cần đợi Bạc Vu Thần bình tĩnh , chấp nhận sự thật .

 

Trong khoảnh khắc , Kỳ Thần Diễn bỗng dưng thấy hối hận.

 

Lúc nãy ăn với Bạc Vu Thần, hình như đúng là quá trớn thật.

 

Ông ba vợ , coi như đắc tội triệt để .

 

“Anh linh cảm, chẳng bao lâu nữa, sẽ đến cướp mất bảo bối của thôi.”

 

Kỳ Thần Diễn Thời Tinh bằng ánh mắt bất lực oan ức, ngón tay chọc nhẹ má cô, than thở: “Bảo bối xem, bây giờ?”

 

 

Loading...