Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 247: Mau Mang Cô Nàng Chuyên Làm Màu Nhà Anh Đi Đi A A A A—

Cập nhật lúc: 2025-12-08 11:36:15
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Điềm rụt tay , ngẩng đầu Bạc Tấn Nhiên, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng ánh mắt còn vẻ đáng thương như nãy, ngược cạn lời: “Anh từ mà bảo em chia tay?”

 

“Nếu , tại em xin với ?”

 

Bạc Tấn Nhiên căng mặt: “Không em phát thẻ cho ?”

 

Lục Điềm: “... Trí tưởng tượng của từ khi nào phong phú đến ?”

 

Ý .

 

Bạc Tấn Nhiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng cũng dịu một chút, khổ: “Cái cũng thể trách tưởng tượng phong phú , dù Đại tiểu thư Lục của chúng bao giờ xin ?”

 

Lời của khiến Lục Điềm nhớ đến nhiều chuyện đây.

 

cảm thấy thoải mái, lầm bầm: “Em cũng đến mức vô lý như chứ?”

 

“Không .”

 

Chỉ cần cô chia tay, Bạc Tấn Nhiên liền bận tâm, cong môi xoa đầu cô: “Đại tiểu thư Lục của chúng thể vô lý, Đại tiểu thư Lục sẽ bao giờ sai, nếu sai thì chắc chắn là của , là Đại tiểu thư Lục hài lòng.”

 

Những lời như , giọng điệu như , sự dung túng khiến Lục Điềm chột .

 

Có lúc thấy ngốc nghếch, ngu thẳng thắn, nhưng lúc cách.

 

Lục Điềm , cái sự cách của thực là vì thật lòng nghĩ như , cách bằng lời hoa mỹ, mà chỉ những suy nghĩ chân thật nhất của chính .

 

Thế nhưng điều , càng khiến cô khó chịu, khó chịu đến mức xót xa cho .

 

Cô sẽ cảm thấy đủ , xứng với sự cách như thế của .

 

“Anh cũng đừng, ngốc như …”

 

Khoảnh khắc đó, mắt Lục Điềm càng đỏ hơn, cô rũ mắt khẽ: “Em thật sự sai , em cũng sẽ nhận , cũng đừng nuông chiều em quá, em…”

 

“Anh nuông chiều em thì nuông chiều ai?”

 

Bạc Tấn Nhiên ngắt lời cô, buồn bất lực: “Anh chỉ Điềm Điềm là em thôi, nuông chiều, chẳng lẽ bắt tìm Khổ Khổ ?”

 

Lục Điềm suýt bật vì lời trêu chọc của , nhịn lườm một cái: “Em đang nghiêm túc với đấy, đừng cứ xem em là vô lý ? Em bây giờ cũng trẻ con, em cũng điều!”

 

“Được , Đại tiểu thư Lục của chúng siêu điều, ?”

 

Có lẽ cô quả thực lắm, Bạc Tấn Nhiên đều chiều theo cô, xong nhịn hỏi: “, đột nhiên em những lời ?”

 

Hơi kỳ lạ.

 

Lục Điềm mím môi một cái: “Cũng hẳn là đột nhiên.”

 

về phía thang máy, Bạc Tấn Nhiên cũng theo, bước thang máy bấm nút lên.

 

Trong suốt quá trình Lục Điềm đều mím môi , trông đặc biệt u sầu, u sầu chẳng giống cô chút nào.

 

Đại tiểu thư rốt cuộc ?

 

Bạc Tấn Nhiên nhíu mày, thang máy nhanh chóng đến tầng cao nhất, theo Lục Điềm ngoài, đến cửa nhà cô.

 

, bóng lưng cô cũng .

 

Mất vài giây, cô mới , vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng hẳn là đột nhiên, vì lời xin , em nghĩ em nên với từ .”

 

Bạc Tấn Nhiên bắt đầu bồn chồn: “Tại ?”

 

Lục Điềm lông mi dài khẽ run, giọng càng nhẹ hơn: “Bởi vì em lúc đó còn hiểu, sự tồn tại của Kỳ Mộ Từ khiến khó chịu đến mức nào.”

 

Bạc Tấn Nhiên sững sờ: “Anh …”

 

Lục Điềm hít sâu một , trịnh trọng xin : “Đã để khó chịu lâu như , xin .”

 

Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ run lên, yết hầu lăn động, cảm giác chua chua ngọt ngọt khó tả.

 

Khóe môi động đậy, đột nhiên thành tiếng.

 

Lục Điềm nhíu chặt mày: “Anh gì?”

 

chút ngượng.

 

Cô đang chân thành xin , cô?

 

“Anh , Điềm Điềm của chúng cái vẻ…”

 

Bạc Tấn Nhiên nghĩ xem nên miêu tả thế nào, cuối cùng cũng nghĩ , chỉ đành : “Lại cái vẻ đáng yêu như thế .”

 

Lục Điềm mở to mắt: “Ý là bình thường em đáng yêu?”

 

Bạc Tấn Nhiên vội lắc đầu: “Không , bình thường còn đáng yêu hơn.”

 

Lục Điềm tức , nhào tới nhéo : “Bạc Tấn Nhiên, đ.á.n.h ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-247-mau-mang-co-nang-chuyen-lam-mau-nha-anh-di-di-a-a-a-a.html.]

Bạc Tấn Nhiên thuận theo động tác cô nhào tới ôm lấy cô, rũ mắt mang theo nụ : “Điềm Điềm đ.á.n.h , còn khiến vui hơn là xin .”

 

Tay Lục Điềm véo cổ , nhưng dùng lực, cô c.ắ.n môi, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ hoe: “Anh đúng là đôi lúc ngốc thật.”

 

Cô ngước mắt , gật đầu "Ừ.”

 

Anh thừa nhận, quả thực ngốc trong những chuyện , ít nhất chắc chắn ngốc hơn Kỳ Thần Diễn, giỏi hẹn hò cô vui.

 

Ngón tay Lục Điềm khẽ động, động tác véo chuyển thành ôm lấy cổ , kiễng chân, đôi môi mềm mại áp lên khóe môi : “ em, thích.”

 

Lông mi Bạc Tấn Nhiên đột ngột run lên.

 

Môi cô gái mềm mại, nhưng chỉ dán ở khóe môi, khiến tim ngứa ngáy.

 

Trong đầu kiểm soát mà nhớ cảm giác đầu lưỡi chạm đây, cái cảm giác thể khiến sống lưng tê dại.

 

Lòng bàn tay Bạc Tấn Nhiên vô thức đặt lên cổ cô, hôn cô.

 

kịp hôn thật, cô đột nhiên rút lui, nghiêm túc : “Ngày mai diễn cảnh cãi , cố gắng lên, đừng rớt đài, cãi cho với em ? Lời thoại Tinh Tinh đưa cho , tự về học thuộc , ngủ ngon!”

 

xong mở cửa .

 

Cứ như thể thích là cô.

 

chỉ cô mới , tai cô đỏ bừng , nóng rát đến mức, nếu trốn cô sẽ hổ.

 

Bạc Tấn Nhiên cửa, trái tim bay lên rơi xuống kêu coong một tiếng.

 

Anh thật sự cãi mà.

 

bất kể , chuyện căn bản do quyết định.

 

Vở kịch diễn đến đây, sắp kết thúc , cảnh cuối cùng diễn cho .

 

Ngày hôm là thứ Sáu, Thời Tinh vẫn như , kết thúc tiết cuối chạy mất, trực tiếp đến khoa Kinh tế Quản lý tìm Bạc Tấn Nhiên.

 

Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm cũng tan học, cùng bước khỏi tòa nhà giảng đường, Bạc Tấn Nhiên hỏi Lục Điềm ăn gì.

 

Lục Điềm còn kịp , một tiếng "Anh Nhiên ca" ngọt ngào thu hút ánh mắt của tất cả qua .

 

Thời Tinh, quen mặt với trong khoa Kinh tế Quản lý, chạy chậm tới, trực tiếp chen Lục Điềm khỏi bên cạnh Bạc Tấn Nhiên, ôm lấy cánh tay Bạc Tấn Nhiên: “Anh Nhiên ca, trưa nay chúng ăn món Tây , em ăn bít tết .”

 

Ánh mắt xung quanh gần như nướng cháy cả ba họ.

 

hóng hớt, đương nhiên, phần lớn là Thời Tinh, sự ghét bỏ dành cho Thời Tinh gần như hề che giấu.

 

thì thầm nhỏ: “Đi Kỳ Mộ Từ đến cái cô Thời Tinh gì đó, đồ tiện nhân, ghét thật.”

 

“Cô Thời Tinh trông còn kinh tởm hơn Kỳ Mộ Từ, thể tiểu tam công khai đến chứ?”

 

ở khoa Đạo diễn trường Điện ảnh , cô ở trong khoa khá im lặng, cũng bao giờ kẹp giọng chuyện.”

 

“Giả vờ thôi, chỉ giả vờ mặt Bạc thiếu gia, Bạch Liên Hoa.”

 

Những âm thanh dứt, và coi là nhẹ nhàng .

 

Những lời lưng cô, diễn đàn trường, còn khó hơn nhiều.

 

Thời Tinh bận tâm, coi như thấy, cô chỉ ôm cánh tay Bạc Tấn Nhiên và với .

 

năm ngày , Bạc Tấn Nhiên vẫn thể quen , thoải mái, cứng đờ rút cánh tay khỏi tay Thời Tinh, nhưng Thời Tinh ôm quá chặt, căn bản rút .

 

Anh chỉ đành đầu Lục Điềm chen một bên, vẻ mặt ngượng ngùng: “Muốn ăn ?”

 

Lục Điềm phủi phủi chiếc áo khoác của , lạnh: “Tùy.”

 

Thời Tinh hình như lúc mới thấy Lục Điềm, cô mắt , ánh mắt khẽ động, đầu cô nghiêng về phía Bạc Tấn Nhiên, kẹp giọng: “Chị Điềm Điềm, chị cần bận tâm đến em và Anh Nhiên ca , chị ăn gì thể thẳng, chúng em cả, đều thể cùng chị.”

 

Lục Điềm nhếch khóe môi, lạnh càng sâu: “Không , cần các cùng, các tự ăn là .”

 

Nói xong, cô , về phía trạm xe buýt của trường.

 

Buổi chiều tiết, cô về nhà ngay.

 

“Điềm…”

 

Lông mày Bạc Tấn Nhiên nhíu chặt, định gọi cô, Thời Tinh lên tiếng: “Vì chị Điềm Điềm , chúng , Nhiên ca ca, em sắp c.h.ế.t đói .”

 

Bạc Tấn Nhiên nghiến răng, đặc biệt nhỏ giọng: “Đói c.h.ế.t em cho !”

 

Thời Tinh mỉm ngọt ngào: “Em thấy nha, trai~”

 

Bạc Tấn Nhiên: “……”

 

Nội tâm gào thét điên cuồng: Kỳ Thần Diễn, cứu mạng!

 

Mau mang cô nàng chuyên màu nhà A A A A—

 

 

Loading...