Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 262: Điềm Điềm Của Anh, Muốn Gì Cũng Mãi Mãi Được Như Ý
Cập nhật lúc: 2025-12-09 14:42:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
tám giờ tối, Quảng trường Trung tâm, pháo hoa tuyệt bay lên trời.
Bốn trẻ tuổi cửa sổ kính suốt từ trần của nhà hàng xoay, những màn pháo hoa rực rỡ, gần như chiếu sáng nửa bầu trời đêm Đế đô.
Mọi quảng trường cũng đang hò reo, kinh ngạc.
Pháo hoa muôn màu muôn sắc nở rộ khắp trời, tách thành hình hoa hồng bầu trời, từ từ tan biến, giống như những cánh hoa hồng hóa thành những vì .
“Đẹp quá.”
Thời Tinh cũng nhịn cảm thán.
Mặc dù cô xem nhiều pháo hoa , nhưng cảnh tượng hoa hồng muôn màu phủ kín trời, cuối cùng hóa thành tinh tú, vẫn khiến chút choáng ngợp.
“ là .”
Kỳ Thần Diễn bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, cũng về phía pháo hoa đó.
Ánh sáng pháo hoa chiếu rọi ánh mắt càng thêm dịu dàng, cong môi: “Bạc Tấn Nhiên cũng khá là dụng tâm đấy.”
Thời Tinh đồng tình gật đầu: “Vâng.”
Cô cúi mắt những ở quảng trường, thời đại điện thoại vẫn thể chụp những bức ảnh lắm, nhưng cũng cản trở lấy điện thoại chụp ảnh, nhưng nhiều hơn cả, là những đang cầu nguyện.
Cầu nguyện với pháo hoa ?
Thời Tinh từng thử bao giờ.
Cô đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Em cũng cầu nguyện.”
Vì tay cô bất tiện, nên cô cứ yên bầu trời pháo hoa, nhắm mắt .
Kỳ Thần Diễn mặt cô.
Ánh sáng pháo hoa rải những vệt vàng nhỏ lên lông mi cô, khẽ rung động khi cô nhắm mắt.
Mãi một lúc lâu , cô mới mở mắt .
“Cầu nguyện điều gì?”
Kỳ Thần Diễn hỏi cô.
Thời Tinh cũng giấu, cô khẽ : “Nguyện vọng thứ nhất là Nguyện Nguyện và Lan Lan lời bà nội, ông ngoại và , khỏe mạnh vui vẻ. Nguyện vọng thứ hai là mong cha thể gặp thật lòng yêu thương ông, và ông cũng yêu thương đó, tất nhiên gặp cũng , chỉ cần ông luôn vui vẻ, còn cô đơn. Nguyện vọng thứ ba…”
Cô đầu Kỳ Thần Diễn, ánh mắt vẫn còn nhuốm sự rực rỡ của pháo hoa, cô : “Hy vọng, dù thời đổi thế nào, em và A Diễn, vĩnh viễn chia lìa.”
Yết hầu Kỳ Thần Diễn khẽ lăn động, ngón tay tay trái rảnh rỗi nhịn khẽ cong , dường như nắm chặt một tia sáng trong hư , nắm chặt ước nguyện của cô, cô thực hiện.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, chấm nhẹ xuống, từ khóe mắt đến khóe môi cô, giọng trầm và chậm rãi: “Nguyện vọng của Tinh Tinh đều sẽ thành hiện thực.”
Họ đang chìm trong sự dịu dàng ngọt ngào, và xa đó, cô và cũng tay trong tay ngắm pháo hoa.
Thực chuyện thả pháo hoa , cô chỉ thuận miệng một câu đó, rằng nụ hôn đầu to lớn như , nên kỷ niệm cho xứng đáng ?
Anh liền gọi điện cho thả pháo hoa cho cô.
Thực cô cảm thấy quá, cũng chút ngại, nhưng cảm thấy ngọt ngào vì sự coi trọng của .
Đặc biệt khi thấy pháo hoa là hình hoa hồng, một khoảnh khắc, cô cảm thấy mũi cay cay.
Cùng lớn lên với , đ.á.n.h chí chóe cho đến bây giờ, cô từng nghĩ cũng thể lãng mạn như thế.
Đang cảm động, thì cô thấy Thời Tinh ở xa cầu nguyện.
Lục Điềm: “Em cũng cầu nguyện.”
“Cầu .”
Anh đầu, ánh mắt đầy mong đợi: “Em cầu nguyện gì?”
Cô tít mắt, chắp hai tay đặt ngực, cúi mắt: “Em bốn chúng , mãi mãi ở bên .”
Anh: “……”
Anh đột nhiên cảm giác trời đất sụp đổ.
Vậy cả đời sẽ kèm hai cái bóng đèn điện ?
Cô xong liền bỏ tay xuống, ngẩn : “Không còn nữa ?”
“Còn gì nữa?”
Lục Điềm nhướng mày: “Em bây giờ cái gì cũng , nếu em tham lam nữa, ông trời đồng ý thì ?”
Anh: “Nói thì là thế…”
Không ước nguyện nào chỉ thuộc về hai họ ?
Anh đang cạn lời, thì thấy lời Thời Tinh ở xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-262-diem-diem-cua-anh-muon-gi-cung-mai-mai-duoc-nhu-y.html.]
Mày khẽ động, đến nguyện vọng thứ hai của Thời Tinh thì lòng xót, đến nguyện vọng thứ ba của Thời Tinh.
Anh mím môi cô: “Em Tinh Tinh gì ?”
Cô gật đầu, thở dài: “Tinh Tinh chắc nhớ con lắm .”
Đây là trọng điểm ?
Anh thực sự vô ngữ, xoa đầu cô một cái: “Trước đây em còn dám ?”
“Nói gì?”
Lục Điềm cau mày gạt tay , thở dài, dứt khoát tự nhắm mắt , hai tay chắp đặt ngực.
“Anh cũng cầu nguyện ?”
Cô tò mò : “Anh cầu nguyện điều gì?”
Anh nhanh chóng mở mắt, cô: “Cầu nguyện, Điềm Điềm của mãi mãi vô tâm vô phế vui vẻ.”
Lục Điềm: “……”
Mặc dù là , nhưng cô cảm thấy hình như đang mắng cô.
“Anh đang châm chọc em ?”
Cô nheo mắt chằm chằm : “Anh em vô tâm vô phế ?”
Anh lắc đầu: “Không , dám?”
“Anh chính là .”
Cô khẽ hừ, giơ tay bóp cổ : “Bạc Nhị, gan lớn , dám châm chọc em ?”
Anh nghiêng né tránh: “Thật sự .”
“Anh còn dám né?”
Cô mở to mắt: “Anh phản em .”
Cô đ.á.n.h , bỏ chạy, cô đuổi theo: “Anh chạy ? Anh châm chọc em mà còn chạy, Bạc Tấn Nhiên, hôm nay đừng để em bắt , bắt em sẽ cho tay!”
“Anh sai , thật sự châm chọc em.”
Anh né cầu xin: “Tổ tông ơi, đừng đuổi nữa.”
“Vậy đừng chạy nữa.”
“Anh chạy nữa, em đ.á.n.h .”
“Cái đó …”
Hai chạy vòng quanh trong nhà hàng, may mắn là nhà hàng bao trọn, ảnh hưởng đến ai.
Thời Tinh và Kỳ Thần Diễn cũng tiếng động của họ thu hút, sang, thấy hai đùa giỡn rượt đuổi như trẻ con, Thời Tinh cũng nhịn : “Hóa họ 18 tuổi là như thế .”
Kỳ Thần Diễn khẩy: “Ngây thơ.”
“Vậy em cầu nguyện thêm một điều nữa.”
Thời Tinh đầu cửa sổ, pháo hoa kéo dài nửa tiếng vẫn đang nở rộ, cô : “Hy vọng chúng mãi mãi ngây thơ vô tư, như năm 18 tuổi.”
Bên ngoài cửa sổ là pháo hoa rực rỡ, bên cạnh là cô, phía là hai thiếu niên non nớt đang đùa.
Kỳ Thần Diễn cúi mắt, mỉm .
Anh lúc chạy đến ban công nhà hàng, dường như chạy mệt , cuối cùng thở hổn hển dừng .
Anh tựa lan can ban công, cô đuổi kịp: “Thôi chạy nữa, em đ.á.n.h , tùy ý đánh.”
Cô thở dốc còn mệt hơn , lao tới giơ tay bóp cổ : “Anh còn chạy nữa, bản lĩnh chạy cả đời , đừng để em bắt …”
Lời còn xong, thiếu niên thuận theo tư thế cô lao tới vòng tay ôm lấy eo cô, khi tay cô siết cổ , cũng cúi đầu, hôn lên đôi môi đang mở khép của cô.
Vì cô đang , tốn chút sức lực nào, thẳng thừng thăm dò , khẽ mút đầu lưỡi cô, ngăn chặn những lời may mắn của cô.
Hơi thở vốn gấp gáp của cô ngưng ngay lập tức, cô nín thở, khoảnh khắc đó khắp cơ thể như nổi da gà, nóng bừng.
Không xa bên ngoài ban công, Thời Tinh và Kỳ Thần Diễn lưng với họ, đối diện chéo ngoài ban công, pháo hoa rực rỡ tráng lệ tuyệt .
Lông mi run rẩy, cô nhắm mắt trong nụ hôn non nớt nhưng ngày càng thành thạo của .
Thực cô còn cầu nguyện một điều nữa: cô hy vọng dù ở gian nào, thiếu niên của cô cũng yêu thương, giống như yêu cô , yêu một cách nồng nhiệt, còn cô đơn.
Và cô , nguyện vọng của thực là: Điềm Điềm của , gì cũng mãi mãi như ý.