Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 80: Tinh Tinh sau này hãy thương anh nhiều hơn
Cập nhật lúc: 2025-09-01 12:51:45
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Tinh yên lặng ở bên cạnh Kỳ Thần Diễn, qua bao lâu.
Cho đến khi mưa bão ngừng , cô thấy một vài âm thanh.
Theo âm thanh lên vách đá, thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Hạ Thăng và An Nhiên.
Trong ánh mắt trống rỗng của Thời Tinh hiện lên vẻ mờ mịt.
Tại họ ở bên ?
Tại xuất hiện ở đây?
Thời Tinh theo bản năng lơ lửng bay lên, bay lên , đến bên cạnh họ.
họ thấy cô.
Họ đang xuống vách đá.
Giọng Hạ Thăng lạnh lùng, lệnh cho vệ sĩ bên cạnh: “Xem quả thực là lật xuống từ đây, xuống xem c.h.ế.t .”
An Nhiên bên cạnh khoác tay , nụ ngọt ngào: “Nếu Kỳ Thần Diễn thật sự c.h.ế.t , thì nhà họ Kỳ chính là vật trong túi của chúng .”
An Nhiên của lúc , gần như tám phần giống Thời Tinh.
Thời Tinh cô , ngày càng hoảng hốt.
Lúc Hạ Thăng nghiêng đầu về phía An Nhiên, đáy mắt cũng hiện lên vẻ dịu dàng, cúi đầu hôn An Nhiên một cái, : “Kỳ Thần Diễn c.h.ế.t , chúng thể kết hôn , đến lúc đó chỉ nhà họ Kỳ, nhà họ An cũng là của chúng . Không hứa với em, sẽ giúp em báo thù, xử lý An Minh Dật ?”
Đáy mắt An Nhiên cũng hiện lên sự kích động, choàng lấy cổ ,ôm hôn.
Dưới vách đá, A Diễn của cô tử hồn tiêu.
Trên vách đá, đôi nam nữ đang ôm hôn nồng cháy.
Thời Tinh là hồn phách, bất giác cảm thấy cảm giác nôn mửa.
Hai đó hôn một lúc, An Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đẩy Hạ Thăng , “À đúng , Thời Nguyệt , định thế nào?”
“Thời Nguyệt?”
Hạ Thăng lạnh, xoa eo cô , “Chẳng qua chỉ là một con cờ mà thôi, Kỳ Thần Diễn c.h.ế.t , em nghĩ ba của Kỳ Thần Diễn sẽ tha cho tiện nhân đó ? Thay vì để tiện nhân đó bại lộ chúng , sẽ để ả sợ tội tự sát .”
An Nhiên cong môi, “Anh thật đúng là tàn nhẫn, dù cũng là phụ nữ của mà.”
“Người phụ nữ gì của , từng chạm tiện nhân đó, em cũng , đối với khác đều , cũng chỉ Nhiên Nhiên mới thể khiến cảm giác.”
Hạ Thăng , cúi đầu xuống hôn cô , tay cũng bắt đầu yên phận, “Với , Nhiên Nhiên chính là yêu sự tâm ngoan thủ lạt của ?”
“Được , còn đang ở bên ngoài đó.”
An Nhiên miễn cưỡng đẩy , khẽ : “Em yêu tàn nhẫn độc ác với khác, nhưng nếu đối xử với em như thì ?”
“Vậy nỡ chứ?”
Hạ Thăng say mê gương mặt cô , đầu ngón tay vuốt ve mày mắt cô , “Cả đời sẽ thương Nhiên Nhiên.”
“Thực thích chính là gương mặt của em đúng ?”
An Nhiên bĩu môi: “Anh bảo em từ từ phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Thời Tinh, chẳng qua chỉ là biến em thành một Thời Tinh thứ hai.”
“Thời Tinh?”
Hạ Thăng khinh miệt : “Cô bỏng thành thế , cô một cái nôn, nó thể so với em?
Nếu thật sự thích cô , em nghĩ bao nhiêu năm qua sẽ chạm cô , còn để Thời Nguyệt tìm những đàn ông đó đến ngủ với cô ? Không em cũng , lúc đầu bảo em từ từ phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của cô , chẳng qua chỉ là để em tiếp cận Kỳ Thần Diễn mà thôi.
Cũng chỉ Kỳ Thần Diễn mới ngu ngốc như .”
Hạ Thăng ôm An Nhiên, một nữa về phía đáy vực đen kịt, động tĩnh tìm kiếm của những đó, nụ mỉa mai: “Anh cũng ngờ tới, Kỳ Thần Diễn mỗi ngày em đều thể chút lay động, thật sự thể vì con nhỏ xí đó mà chết.
Đồ ngu!”
Thời Tinh nổi nữa.
“Hai c.h.ế.t ——”
Khoảnh khắc đó, mắt cô đỏ hoe, chỉ hận thể để hai chết.
linh hồn của cô xuyên qua cơ thể Hạ Thăng.
Cô căn bản chạm .
Khoảnh khắc đó, cô bất lực vô cùng, chỉ cảm thấy ông trời bất công.
Tại A Diễn của cô chết, tại c.h.ế.t là họ?
Thời Tinh che mặt xổm xuống, linh hồn đều đang run rẩy.
Đều tại cô.
Đều là của cô.
Là cô hại A Diễn.
Ngay lúc cô đang tuyệt vọng, cô thấy một giọng vô cùng dịu dàng, bên tai cô: “Đừng mà.”
Thời Tinh ngẩng đầu lên, thấy chính là bản .
Một cái khác đang mặt cô, xót xa với cô: “Cô đừng , cô , A Diễn cũng sẽ đau lòng đó.”
Thời Tinh mờ mịt cái đó: “Cô là ai…”
“ chính là cô mà.”
‘Cô ’ vươn tay về phía cô: “Cô theo , đưa cô rời khỏi đây, chúng tìm A Diễn.”
‘Cô ’ : “A Diễn đang đợi chúng , chúng trở về tìm , chúng nếu trở về, sẽ buồn đó.”
“ A Diễn c.h.ế.t .”
Thời Tinh càng thêm mờ mịt: “Cô sẽ ở bên cạnh , sẽ rời xa nữa.”
‘Cô ’ vẫn : “Không , chết, cô tin . chính là trở về để tìm cô, bởi vì cô lạc, buồn, nên trở về tìm cô. Cô theo , đưa cô tìm ?”
Cũng gần như là đồng thời, Thời Tinh thấy một giọng khác, là giọng của Kỳ Thần Diễn, dịu dàng mà căng thẳng, thậm chí còn mang theo âm mũi, đang gọi cô: “Bảo bối, em tỉnh , mở mắt .”
“Kỳ Tinh Tinh, em hứa với sẽ rời xa !”
“Tinh Tinh, cầu xin em, em tỉnh …”
‘Cô ’ chắc cũng thấy, mày mắt lộ vẻ sốt ruột, “Cô , đang gọi chúng , cô mau qua đây .”
Thời Tinh thừa nhận, cô giọng của ‘cô ’ và Kỳ Thần Diễn mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-80-tinh-tinh-sau-nay-hay-thuong-anh-nhieu-hon.html.]
Cô run rẩy đưa tay , nắm lấy tay của ‘cô ’. Khoảnh khắc đó, ánh sáng bạc chói mắt bao bọc lấy cô, vô hình ảnh hiện lên trong đầu cô.
Cuối cùng thấy, là cô đang ôm Kỳ Thần Diễn, : “Chỉ là thôi miên thôi, sẽ chuyện gì , đừng sợ.”
“A Diễn——”
Thời Tinh khẽ gọi, khoảnh khắc đó đột nhiên mở mắt .
Sau đó, đối diện với một đôi mắt đỏ hoe mang theo ánh lệ.
“A Diễn.”
Thời Tinh , giọng khẽ run.
Bộ dạng của khiến cô nghĩ đến kiếp , cuối cùng trong xe nhào qua ôm cô, cô như hồi quang phản chiếu mà mở mắt , thấy bên tai: “Tinh Tinh, yêu ?”
“Tiểu Tinh Tinh, là nhất, là của …”
Lông mi Thời Tinh rung động, nước mắt kiểm soát mà rơi xuống.
Cô thật sự tưởng rằng, cô còn cách nào ba chữ đó nữa, còn cách nào đáp nữa.
“A Diễn.”
Môi Thời Tinh khẽ động, giọng nghẹn ngào mà khàn khàn: “Em tưởng rằng em còn gặp nữa, em sợ lắm…”
Yết hầu Kỳ Thần Diễn trượt lên xuống, ôm chặt cô lòng.
Cằm khẽ tựa mái tóc mềm mại của cô, từ từ vuốt ve.
Anh cũng sợ.
Nhìn cô mắc kẹt trong cơn ác mộng tỉnh , gọi cô thế nào cũng phản ứng, hối hận vô cùng, chỉ hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t chính .
Anh để Lương Trạch Hằng cũng thôi miên cho , nhưng vốn dĩ ký ức gì quên.
Lương Trạch Hằng thử cho , căn bản tác dụng.
Thời Tinh cứ thế nửa hôn mê nửa tỉnh táo giãy giụa trong cơn ác mộng suốt mười mấy tiếng, bây giờ là hơn một giờ sáng.
Kỳ Thần Diễn thậm chí định tìm Khổ Thiền.
Y học thể khiến cô tỉnh , Phật học thì , huyền học thì .
Chỉ cần cô thể tỉnh , bất cứ cách nào cũng thử.
Mà giờ phút ôm cô, môi Kỳ Thần Diễn mấp máy, cuối cùng gì, chỉ khẽ dỗ dành: “Không , n Bảo bối đừng sợ, đều qua , đây.”
Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Bảo bối, đừng .”
Anh nhắm mắt , giọng càng thêm dịu dàng: “Sau chúng sẽ bao giờ xa nữa.”
Thời Tinh cũng .
Cô thực là .
Trước đây cho dù chịu bao nhiêu uất ức, cũng cùng lắm là tự trốn mắt đỏ hoe, sẽ để nước mắt tùy tiện rơi xuống.
Bởi vì cô sớm hiểu , là vô dụng, chỉ càng khiến cảm thấy cô ngang bướng, cảm thấy cô hiểu chuyện.
ở bên cạnh Kỳ Thần Diễn, nước mắt của cô ngày càng nhiều.
Chính là kiểm soát , cũng kiểm soát, chính là .
Một chút uất ức, cũng hận thể đến trời long đất lở.
Huống hồ là bây giờ.
Cô tựa lòng , càng dỗ, nước mắt cô rơi càng dữ dội, ướt cả áo sơ mi của .
Kéo theo đó là trái tim của cũng đau nhói.
Anh , cô khôi phục ký ức .
Hơn nữa đối với cô mà , chỉ đơn giản là khôi phục ký ức, cô đơn thuần thấy những hình ảnh đó, mà là một nữa tự trải qua những đau khổ đó.
Điều đối với cô quá tàn nhẫn.
Kỳ Thần Diễn nghĩ, nếu là chính , lẽ sẽ còn đau khổ hơn cô.
Thực tiểu Tinh Tinh của dũng cảm .
Kỳ Thần Diễn kìm nâng gương mặt đang vùi trong lòng lên, cúi đầu, đôi môi mỏng áp lên mày mắt cô, từng chút từng chút một hôn, “Bảo bối, nữa ?”
Anh nâng mặt cô lên, đầu ngón tay khẽ lau nước mắt mặt cô: “Em như , là khiến đau lòng chết, hối hận c.h.ế.t ?”
Kỳ Thần Diễn : “Nếu sớm sẽ khiến em buồn như , cho dù là em cầu xin , cũng sẽ để em chấp nhận thôi miên khôi phục ký ức.”
Thời Tinh nức nở, “Em, em cũng , em chỉ là, tưởng rằng em còn gặp nữa…”
Kỳ Thần Diễn khẽ thở dài.
“Sẽ , đừng sợ.”
Anh ôm chặt cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve sống lưng cô, giọng điệu mềm mại đến thể tin nổi, “Bảo bối, xin , là bảo vệ cho em.”
Giọng cũng chút nghẹn ngào: “Sau sẽ nữa, sẽ bao giờ để ai tổn thương em nữa, đừng sợ.”
Giống như dỗ trẻ con, ôm cô, hôn lên mắt và má cô, vỗ lưng cô khẽ dỗ dành cô.
Cảm xúc của Thời Tinh cuối cùng cũng từ từ bình .
Cô tựa lòng , ngón tay nắm chặt lấy áo sơ mi bên hông , mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ hoe, lông mi còn treo những giọt nước mắt, chớp mắt một cái là rơi.
Kỳ Thần Diễn liền từng chút từng chút một hôn cô, môi khẽ hôn qua mày mắt, lông mi, thuận theo chóp mũi đỏ hoe của cô, cuối cùng áp lên đôi môi mềm mại của cô.
Là một nụ hôn dịu dàng, như đang an ủi nỗi đau trong lòng cô.
Thời Tinh từ từ nhắm mắt , cánh tay mềm mại cũng từ từ ôm chặt eo , một lúc lâu , cô giọng khàn khàn : “A Diễn, thật .”
Anh còn sống, cô còn thể một nữa ôm , hôn .
Thật .
Kỳ Thần Diễn cũng cong môi, nghiêng đầu, môi áp lên tai cô, giọng vô cùng trầm thấp: “Anh như , , Tinh Tinh hãy thương nhiều hơn, ?”
Hai họ đều rõ ý của câu .
Thời Tinh khẽ mím môi, chỉ cảm thấy vành tai hôn đến tê tê ngứa ngứa, mặt cô còn đỏ bừng, giọng mềm mại khàn khàn, trả lời : “Vâng.”
Một chữ đơn giản, đối với Kỳ Thần Diễn mà , như thể cả thế giới.
Anh ôm cô, nhắm mắt .
Anh , từ đây, thật sự nắm giữ ngôi duy nhất mà cả đời khao khát.