Phùng Cương nhấp một ngụm rượu,  ngà ngà say, ánh mắt mơ màng  Giang Bảo Quốc:
"Ông Giang,  thực sự   với ông, nếu   vì thằng con ngu dốt của , thì   hại ông đến ngày hôm nay vẫn   con,  đây   với ông.”
Giang Bảo Quốc nhớ đến đứa con  va chạm mà sẩy, trong lòng  chút đau đớn.
Bào thai đó còn   trai  gái, chỉ to bằng hột đậu nành, lấy  chỉ là một cục máu,   gì đáng đau xót.
Giang Bảo Quốc  vẻ thống khổ, ngẩng đầu hớp một ngụm:
"Ông Phùng    nặng quá, chuyện  cũng  thể trách thằng nhóc nhà ông,  tới  lui vẫn là  đây   duyên con cái.”
Giang Bảo Quốc lau lau "giọt nước mắt cá sấu": "Hai cô con gái   nó xúi    gần , Văn Quân   mang thai, trời ơi.”
Ánh mắt Phùng Cương lóe lên: "Vợ cũ của ông đáng giận quá,   cô  lấy Cục trưởng Cục nghĩa vụ quân sự?"
Giang Bảo Quốc nghĩ đến Văn Thanh Yến liền bực : "Thì đó, khá  giỏi , thộ   nữa, uống , uống rượu .”
Hai  uống thêm vài ly nữa.
Phùng Cương bốc một nắm đậu phộng, dùng đầu ngón tay xát lớp vỏ đậu: "Ông Giang,   hai cô con gái của ông đều đậu đại học?"
Nghe cung đàn cũng hiểu  nhã ý, Giang Bảo Quốc giơ tay cầm ly rượu lên uống, trong lúc ngửa đầu, khóe miệng thoáng cong lên.
" , hai đứa nó giỏi lắm. Đứa lớn học khoa Văn ở Đại học Hắc Long Giang, đứa thứ học Học viện Kỹ thuật quân sự. Tốt nghiệp xong sẽ là sĩ quan."
“Khoa Văn , tài nữ nha ông Giang. Không ngờ ông   gen ưu tú như . Sau  con rể ông hưởng phúc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-129.html.]
Phùng Cương gặp Mộc Tâm khi cô bé mười bốn tuổi, nhưng lúc đó Phùng Cương    để ý Mộc Tâm.
Cũng là cách đây  lâu, ông  cùng con gái lớn của em trai đến Đại học tỉnh Hắc Long Giang, bắt gặp một cô gái khiến ông  động lòng.
Phùng Cương phấn khích  yên  nhờ  hỏi thăm mới   đó chính là Lục Mộc Tâm.
Sau khi điều tra thêm, cô bé  trùng hợp  là con gái Giang Bảo Quốc! Đây chính là mục đích Phùng Cương mời rượu Giang Bảo Quốc hôm nay.
Ông  và Giang Bảo Quốc đều là  quen, ông  tin Giang Bảo Quốc là một  thông minh, sẽ hiểu ý của ông .
“Trời, nặng lời , nặng lời .”
Phùng Cương liếc  Giang Bảo Quốc:
"Ông Giang, vài ngày nữa   việc  thành phố,    cùng  ?"
“Sẵn dịp ông  thăm con ông luôn, lâu lắm   thấy ông rước về ở mấy hôm, tình cảm  kết nối sẽ sinh lạ đấy. Dù thế nào chăng nữa, hai bên cũng là bố con, ông   còn đứa nào khác, bây giờ ông  sức  ăn, mai mốt ông trăm tuổi, tài sản  chia cho chúng thì chia cho ai?!”
"Lữ đoàn trưởng, ông suy nghĩ thấu đáo, tiếc là hai đứa con gái của  còn nhỏ,  hiểu những chuyện . Mấy năm qua, mỗi khi nghĩ đến chúng,   cảm thấy áy náy,   với chúng. Không  là    bù đắp, chỉ là chúng quá  thành kiến với .” Giang Bảo Quốc giả vờ đau khổ, cố rặn  nước mắt.
“Hầy, để cho thời gian lo liệu , lâu dần  chúng tự nhiên sẽ hiểu ông thôi, tình cha con qua một đêm  còn nhớ hận thù."
“Mong là , mong là .” Cả hai cụng ly, và điều   hết là: “Ngày mai Lữ đoàn trưởng  nhớ gọi .”