Ngu Thanh Nhàn tự nhủ với bản , hãy nhịn thêm chút nữa, nhịn chút nữa, đợi khi  thể  khá hơn là sẽ  cơ hội.
Mới  khỏi cổng nhà Thường Bảo Căn   bao xa, Ngu Thanh Nhàn  thấy một  phụ nữ  hai gã đàn ông kìm chặt, lôi trở về,  lưng bọn họ còn   nhiều .
Người phụ nữ  trông hết sức nhếch nhác, tóc tai tán loạn, áo quần xộc xệch,  đầy thương tích.
Một  đàn bà chừng 40-50 tuổi, chẳng  từ  lao tới, vung tay múa chân đ.ấ.m đá cô gái đang  lôi :
“Con điếm giẻ rách , nhà tao cho mày ăn cho mày uống, mày còn  chạy  ? Hả? Mày tưởng mày chạy thoát  chắc? Chạy ? Có  cho mày sống dễ chịu quá nên mày nhờn  đúng ?”
“Đại Thuận, Đại Thuận, nhanh cái chân lên, đánh nó cho ,  đánh cho nó sợ  thì nó còn dám chạy nữa.”
Một gã đàn ông rẽ đám đông chạy tới,    rằng liền gia nhập đội ngũ đánh .
“  thật chứ, cứ như nhà Đại Hữu , đánh gãy gân chân luôn , khỏi  mỗi ngày tan tầm còn   bắt bọn nó về.”
“, với những con đàn bà  chịu an phận thì cứ   như .” Đám nam nữ vây xung quanh cũng nhao nhao kiến nghị.
Đám   vây một vòng xung quanh nơi đó, thờ ơ lạnh lùng    hành hạ một cô gái trẻ, hệt như đám ác ma.
Chỉ  mấy  trẻ tuổi thường lộ vẻ  đành lòng, trong đó  một  phụ nữ  ba mươi, đang ôm một đứa trẻ, chị vùi mặt  vai đứa trẻ , nước mắt lã chã rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-158.html.]
Tại thôn ác ma Xương Sơn , chuyện như thế  ít thấy, những cô gái  bán tới đây nếu chạy trốn  bắt thì nhất định sẽ  chịu một trận khủng khiếp như thế .
Những năm  đây, khi các thanh niên trí thức xuống nông thôn tình cờ chứng kiến cảnh , cũng    can ngăn, nhưng  thanh niên trí thức    đánh một trận bầm dập,  những thế còn  đại đội thôn yêu cầu  kiểm điểm.
Ở thời đại , quyền lực của đại đội thôn  lớn, thanh niên trí thức nếu động tới lợi ích của họ sẽ  dằn mặt đe dọa ngay lập tức để  gương cho những  khác chớ  dại nhúng tay  chuyện  liên quan đến .
Từ đó về ,  còn thanh niên trí thức nào dám dính tới loại chuyện .
Nguyên  cũng  dám can thiệp, và cô  cũng chẳng  năng lực can thiệp .
Điều duy nhất cô   thể  là đưa chút thuốc cho những cô gái đáng thương , nếu lên núi tìm  thức ăn, cô  sẽ lén chia cho những cô gái  bắt  và đánh đập  ăn một chút cho đỡ đói.
Cô     từng nghĩ tới chuyện  dẫn những cô gái đáng thương  trốn , nhưng nguyên  , bọn họ chẳng thể trốn thoát.
Tại thôn làng , thậm chí cả thị trấn , việc buôn bán phụ nữ  thành một chuyện thường tình đến độ chẳng ai thấy lạ.
Khắp nơi đều  cơ sở ngầm của bọn chúng, nếu  trốn, chỉ e   khỏi thị trấn  bi bắt trở .
Nơi  chỉ  một con đường duy nhất, nếu chạy  đó sẽ   phát hiện, đó là những dãy núi trập trùng phía  lưng , vượt qua những dãy núi liên miên bất tận đó, họ  thể  ngoài.