Ngay từ lúc   còn   , Thường Đại Đức  liên tục , tất cả những thứ trong nhà  về  đều thuộc về  .
Thường Bảo Căn  nhiều năm như thế,  sớm coi tất cả đồ đạc trong nhà  thành vật sở hữu của . Hiện tại, Thường Đại Đức   đuổi   ,  ông  dám  thế?
Một  nhất quyết  đuổi, một   thế nào cũng  , ai bên ai cũng  chịu ai, thế là  lao  đánh  một trận.
Người do Thường Đại Đức mời đến   thể  bọn họ tiếp tục đánh đấm, đều tiến lên ngăn cản.
Bí thư chi bộ tiến lên khuyên Thường Đại Đức:
"Đại Đức , năm nay ông cũng năm mươi hai tuổi  đúng ? Tuổi  , sinh đẻ khó khăn, cho dù ông sinh , thì  chờ bao nhiêu năm nữa nó mới  thể dưỡng lão cho ông, chăm sóc ông  lúc lâm chung đây? Sợ là ông   thời gian mà hưởng phúc mất."
"Trước đừng bàn đến việc Bảo Căn   con ruột của ông  , ông nuôi nó lớn thế  , con dâu cũng cưới  cửa , cho dù thế nào thì nó cũng  gọi ông một tiếng "cha".”
“Chờ thêm hai năm nữa, nó và vợ nó  sinh một đứa cháu béo mập cho ông, đời  của ông còn   chỉ chờ  thế là viên mãn  còn gì? Hơn nữa, còn  đám chú bác chúng  vẫn đang  đây, nó  dám bất hiếu với ông ."
Bí thư chi bộ khuyên bảo thật lòng.
Mấy đạo lý ,  Thường Đại Đức   hiểu cho ?
" mà bí thư chi bộ ,   tức nghẹn luôn . Vì nuôi dưỡng đứa con hoang , ngay cả con gái ruột của   cũng bán ."
Thường Đại Đức ôm đầu  xổm  đất. Một  hơn năm mươi tuổi , mà nước mắt nước mũi chảy dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-183.html.]
Mặt mũi của Thường Bảo Căn  giống ông , nhiều năm như thế, ông   từng nghi ngờ một  nào cả, thậm chí Thường Bảo Căn lớn lên giống Thường Bảo Kim ông  cũng   hiện  điều gì  đúng.
Bởi vì ông  và cha của Thường Bảo Kim là  em họ, bọn họ  chung một ông nội, mối quan hệ vẫn  hết năm đời.
Cứ tưởng Thường Bảo Cân giống Thường Bảo Kim là do  họ, nào   sự thật  là thế !
Cha  Thường Bảo Kim mất sớm, ai cũng   để ý đến  , chỉ  Thường Đại Đức thấy   thật sự  đáng thương nên mới gọi   đến nhà ăn vài bữa cơm, nào      là sói mắt trắng,  thông đồng với thím.
Bí thư chi bộ thôn thở dài một : "Chuyện đều  xảy  ,   thế nào đây?"
Thường Đại Đức ôm đầu  rống lên.
Phạm Xuân Hà  ngoài cửa co rụt  , đến thở mạnh cũng  dám. Đến lúc  Thường Đại Đức nhắc đến chuyện bán ba đứa con gái , trong mắt bà  hiện lên một tia phẫn hận.
Phạm Xuân Hà gả cho Thường Đại Đức   hai tháng thì  mang thai, lúc sinh   sinh một con nhóc lỗ vốn, cả nhà Thường Đại Đức đều  hài lòng,  chồng bà  ngay cả một quả trứng gà cũng  nguyện ý cho bà  ăn.
Đứa con đầu tiên  nửa tuổi thì bà  mang thai thêm  nữa.
Lần , trong lòng bà  tràn đầy mong đợi, nhưng mà mười tháng , bà  vẫn tiếp tục sinh  một đứa con gái.
Lúc  thì  chỉ cha  chồng bà , mà ngay cả Thường Đại Đức và  ruột bà  cũng cho rằng bà    đẻ.