Lô Tú Mẫn và những  khác gật đầu lia lịa: "Yên tâm , hầu hết chúng   lừa đều là vì  chuyện với  khác, chúng   học  dạy một bài học , sẽ  trúng chiêu  hai nữa ."
"Được,  chúng  lên đường thôi. Yến Ninh, đến đây."
Yến Ninh dựa   Ngu Thanh Nhàn.
Mọi  chống gậy gỗ xuống núi, các cô  về những ước vọng đối với tương lai, tuổi của họ  còn trẻ,  chị em trong nhà đều  lập gia đình.
Các cô  lừa bán nhiều năm như , lúc trở về khẳng định  quen và còn  chịu những ánh mắt khác thường đối với những   lừa bán như họ.
  thì thế nào, những lời đàm tiếu đó đối với họ chẳng là gì, chỉ cần   đánh đập,   giám sát,   ép ngủ với đàn ông để sinh con, thì   vài câu  hề gì?
Mọi  đều tràn ngập hy vọng cho tương lai.
Yến Ninh hỏi Ngu Thanh Nhàn: "Thanh Nhàn, còn cô, đợi  khi báo cảnh sát, giải cứu thêm nhiều phụ nữ  lừa bán hơn thì định  gì?"
Ngu Thanh Nhàn : "   quốc gia sắp sửa cải cách, sẽ sớm cho phép một nhóm    giàu  kéo theo    giàu,   kinh doanh, và khi kiếm  tiền,  sẽ đầu tư  tiền đó  việc giải cứu phụ nữ. Chờ cho đến khi thế giới  còn  lừa nữa,  sẽ nghỉ hưu."
Ngay khi Ngu Thanh Nhàn   xong, tất cả   đều trầm mặc.
Qua một hồi lâu, Lô Tú Mẫn mới : "Chị thật sự  một ngày như , chị nhất định sẽ đến tìm em. Chị   văn hoá, cũng chẳng  kiến thức, nhưng chị   nhiều sức lực, luôn  thể đến giúp em."
Những  còn  cũng bày tỏ lời thề của . Trải qua  , các cô   ý định kết hôn nữa, nếu quả thực mở  cải cách, các cô thà  theo Ngu Thanh Nhàn còn hơn là   nhà coi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-194.html.]
Ngu Thanh Nhàn  ngờ họ sẽ  như ,  đó cô  : "Được,   sẽ chờ  ."
Đi đến giữa trưa, một đám    tán cây ăn chút đồ ăn, vẫn là bánh bao hấp như cũ, Ngu Thanh Thành chuẩn  hơn ba mươi cái, hai ngày nay vẫn luôn để dành lương thực, đến bây giờ còn hơn mười cái, chuẩn  xuống núi nên lấy  ăn.
Thế nhưng bảy  ăn mười mấy cái bánh bao,    món nào khác,  nên ăn xong vẫn  thấy no.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lát,   mới thả lỏng đôi chút: "Kỳ lạ,   thường   núi   nhiều thú dữ,  đến bây giờ chúng  vẫn  thấy?"
Người trong thôn Xương Sơn  lệnh cấm trẻ em trong thôn lên núi chơi, ngay cả khi họ tự  lên núi cũng chỉ  gần thôn,  dám  sâu, vì  trong đó  thú dữ. Thậm chí họ còn  thấy tiếng sói tru  ban đêm.
Ngu Thanh Nhàn chỉ mỉm  chứ   gì, thú dữ đương nhiên , thậm chí các cô còn gặp qua hổ và lợn rừng hai ba .
Thần trí của cô vẫn luôn mở, mỗi khi sắp đến gần, cô đều dẫn các cô gái  đổi tuyến đường, nếu  đổi  thì sẽ phát  linh lực để thú dữ cảm nhận  nguy hiểm mà bỏ chạy.
Yến Ninh : “Có lẽ thú dữ cũng  chúng   khổ, cho nên  tìm đến chúng .”
"Cũng  thể lắm." - Mấy  vui đùa.
Đợi   nghỉ ngơi xong, liền cùng  xuống núi.