Mọi  đều sẽ  từ chối yêu cầu , thế là nhao nhao : "Nhất định sẽ đến, yên tâm."
Sau khi   rời , Vương Tiểu Hà đẩy Ngu Hưng Gia và đưa Ngu Thanh Nhàn đến tiệm cơm.
Ba  chậm rãi bước , Vương Tiểu Hà kể cho Ngu Thanh Nhàn  việc bà và Ngu Hưng Gia sống hơn mười năm tại trang trại, tất cả những gì bà  đều là chuyện vui vẻ, còn những sỉ nhục và cực khổ mà bà  chịu đựng, bà chẳng hé nửa lời.
Ngu Hưng Gia lắng  họ  chuyện, thỉnh thoảng bổ sung vài câu.
Ngu Thanh Nhàn cũng  về cuộc sống của nguyên  trong những năm , cô chỉ nhặt nhạnh những điều hạnh phúc của nguyên  mà , nhưng dù , Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia  xong vẫn cảm thấy xót xa.
Sau bữa tối, một nhà ba  trở về, Chúc Uyển Uyển và Hoàng Tiểu Phân  đợi  lâu.
"Chị Thanh Nhàn, bà ngoại em  chị mới chuyển đến đây nhất định   chăn ga gối đệm, nhà em    mấy bộ  dùng tới, bà bảo em mang đến cho chị." - Bên chân của Chúc Uyển Uyển đặt một bao tải to.
Hoàng Tiểu Phân cũng : "Chị thấy ba    đồ rửa mặt,  nên chị và chị Hoa Sen   mua một bộ. Còn  xoong nồi và chén bát, chị cũng  đem theo một bộ tới, cả bột gạo nữa."
Những thứ  đúng lúc chính là nhu cầu cấp bách của bọn họ, Vương Tiểu Hà cũng  từ chối, bà  với Chúc Uyển Uyển: “Thay dì cảm ơn bà ngoại cháu nhé.”
Sau đó bà  sang Hoàng Tiểu Phân: “Cũng cảm ơn các cháu nhé.”
Chúc Uyển Uyển : "Còn cảm ơn nữa thì tỏ    , dì , chị Thanh Nhàn, bà cháu còn đang đợi cháu ăn cơm, cháu về  nhé."
Hoàng Tiểu Phân cũng   , hai  dắt tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-265.html.]
Ngu Thanh Nhàn chuyển đồ  trong nhà, đặt tất cả xoong nồi chén bát  bếp.
Khách trọ  đây của căn nhà  dự định vẫn còn về ở, vì  một  đồ đạc cồng kềnh, chẳng hạn như tủ  ngăn kéo và giường  cần dọn .
Vừa  đám  Hoàng Tiểu Phân  dùng nước lau qua giường trong nhà, hiện tại  khô ráo, trải đệm và ga giường  là  thể  ngủ.
“Chân của cha con còn  thể chữa khỏi ?” - Ngu Thanh Nhàn gọi Vương Tiểu Hà cùng Ngu Hưng Gia là ba    chút cảm giác khó chịu nào, gọi vô cùng tự nhiên.
Vương Tiểu Hà  khổ một tiếng: "Không chữa . Năm đó chỗ của cha  định xây đập chứa nước, ba  là những   phái xuống  công việc nguy hiểm và vất vả nhất. Chân của ba con ngâm lâu trong đập chứa nước.”
“Lúc còn trẻ  nghĩ  gì nguy hiểm, nhưng ngày càng lớn tuổi, tìm đủ bác sĩ chữa bệnh đau nhức, họ  qua chân của ba con,  là bệnh phong thấp,  chữa ."
Ngu Hưng Gia khó khăn  xuống giường, khom  cởi giày: "Không , chỉ là bệnh cũ thôi, tập thành thói quen là ."
Vương Tiểu Hà thở dài: "Ông  đây một lúc,   đun nước rửa chân cho ông."
"Con  nữa."
Phòng bếp  nước và củi, vì  Ngu Thanh Nhàn  xuống bếp lò  mặt đun nước: "Mẹ, con quên hỏi , cha con  bệnh gì thế?"