Trọng Sinh Làm Pháo Hôi - Chương 270-275
Cập nhật lúc: 2025-03-11 14:09:54
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cảm thấy cả đời của cũng coi như đủ vốn. Thời điểm còn trẻ, dựa khuôn mặt để lừa một phụ nữ về, tuy rằng ngu xuẩn, nhưng thể sinh con, còn lời ông , dáng vẻ cũng mắt, ông gì mà hài lòng.
Sau khi kết hôn mấy năm, ông trở nên nghèo khó, về dựa gia sản của nhà rể, ông sống xa hoa một thời gian.
Đoạn thời gian thực sự là tiệm cơm thì , sòng bạc thì . Thua cược cũng cần lo lắng, dù cũng tiền của ông .
Có thua cũng hề gì, mỗi tháng hai họ đều gửi cho ông một khoản tiền, so với những công nhân việc trong nhà máy còn định hơn nhiều.
Năm , ông một xú lão cửu sửa án oan, ông sợ vợ chồng Ngu Hưng Gia về, nên lập tức đánh phủ đầu, bán con gái của họ .
Thấp thỏm chờ đợi hai năm, sửa án oan càng ngày càng nhiều, Ngu Hưng Gia vẫn luôn tin tức, trong lòng Hạ Thiên Cao mới thả lỏng một nửa, sẽ xui xẻo như , bắt vì tội buôn .
Ngu Hưng Gia Hạ Thiên Cao, qua một hồi lâu, ông mới : "Cái c.h.ế.t của cha , thực sự là ngoài ý ?"
Hạ Thiên Cao bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Có ngoài ý ? Hạ Thiên Cao bỗng nhớ mười ba năm . Khi đó đang là thời điểm ông trầm mê bài bạc nhất. Nhớ cái ngày ông theo thành viên trong tổ chức đánh bạc , trời tối sầm , còn chuyến xe nào về thị trấn nữa. Ông đói đến lả , đến nhà hai ông bà già ăn cơm.
Ngay cả khi ăn cơm mà hai ông bà già vẫn im miệng , cứ luôn miệng lải nhải về tác hại của chuyện đánh bạc. Đặc biệt là bà già , lời khiến ông cực kỳ khó chịu.
Bà già còn uy h.i.ế.p ông , nếu ông vẫn tiếp tục sửa sai thì sẽ thư cho nhà họ Ngu và Vương Tiểu Hà, để họ trị ông .
Ngoài miệng thì Hạ Thiên Cao nhận sai, trong lòng hận c.h.ế.t .
Ông hai ông bà già vẫn luôn chướng mắt ông , ghét bỏ ông là nông thôn, còn trách ông vẫn kết hôn để con gái họ mang thai. loại chuyện thể trách ông cho ?
Cha ông sinh ông ở nông thôn, ông thể đổi ư? Đó chuyện ông thể lựa chọn chứ?
Lại đến chuyện thai khi kết hôn, nếu con gái họ thể giữ chặt lưng quần, ông thể cho bà thai ?
Thế mà hai ông bà già chỉ trách mắng ông hại con gái họ, trách con gái ông thấp hèn , vẫn kết hôn mà để cho ông đụng .
Đêm đó ông về nhà mà ngủ trong sương phòng của nhà họ Vương.
Sau khi tỉnh ngủ, càng nghĩ ông càng tức giận, lúc dậy vệ sinh bỗng nhiên ông nảy sinh suy nghĩ ác độc, ném một mồi lửa đống củi của nhà họ Vương.
Sao ông là đống củi cháy to đến thế cơ chứ, trách thì trách hai ông bà già thấy cháy nhưng chạy thoát .
Thấy lửa bốc lớn lên, Hạ Thiên Cao vội vàng trốn về nhà, hai ngày mới công an tìm đến thôn nhà ông để báo tin hai ông bà già c.h.ế.t .
Ngoài , công an còn hỏi ông vài vấn đề nữa, đều ông lừa dối cho qua.
Nhiều năm , Hạ Thiên Cao tưởng rằng quên mất chuyện , nhưng khi Ngu Hưng Gia hỏi câu hỏi , ông mới phát hiện chẳng quên tẹo nào.
Ông nhớ tất cả chuyện đêm hôm đó, nhớ rõ đến độ thể kể từng chi tiết một.
"Chát." Một âm thanh vang lên, Vương Tiểu Hà dùng hết bộ sức lực tát một cái thật mạnh mặt Hạ Thiên Cao.
Những năm qua, bà ở Tân Cương đều mấy công việc chân tay nên sức lực lớn, mặt Hạ Thiên Cao sưng tấy lên với tốc độ mắt thường thể thấy.
"Mày đúng là súc sinh mà. Cha tao với mày ? Mày và Vương Tiểu Cúc kết hôn tiền xây nhà, cha tao cho chúng mày bộ tiền tiết kiệm. Từ khi chúng mày kết hôn, chúng mày về thăm họ một nào hả?"
"Rốt cuộc là bọn họ gì với mày? Hay là kiếp nhà họ Vương của tao đào mồ cuốc mả phần mộ tổ tiên nhà mày lên, nên mày mới đối xử với nhà tao như thế hả?" Vương Tiểu Hà đánh hỏi.
Hạ Thiên Cao im lặng chịu đánh chịu mắng, hé răng một lời nào. Chuyện đến nước , ông chả gì để cả.
"Tiểu Hà, về thôi." Ngu Hưng Gia gọi bà.
Vương Tiểu Hà cam lòng, tát cho ông một cái thật mạnh nữa.
Con đau khổ nhất là khi một giọt nước mắt cũng rơi .
Nhiều năm , thỉnh thoảng bà và Ngu Hưng Gia vẫn nhắc đến cái c.h.ế.t của cha . Trong lá thư mà công an cho họ cha họ qua đời ngoài ý , nhưng bọn họ vẫn luôn tin.
Cha Vương là một cẩn thận, ngay cả khói cũng dập tắt . Mỗi ngày khi ngủ ông đều kiểm tra một xem lửa trong phòng bếp còn cháy . Lúc tỉnh giữa đêm vẫn thể đến kiểm tra thêm một hai .
Dưới sự ảnh hưởng của cha Vương, Vương cũng cực kỳ cảnh giác, vẫn luôn thực hiện các biện pháp phòng cháy.
Cha vẫn luôn cẩn thận như , họ thể tin báo cáo của cảnh sát nguyên nhân xảy vụ án là do lửa trong phòng bếp dập tắt cơ chứ.
"Hạ Thiên Cao, mày c.h.ế.t thì cách nào giảm mối hận trong lòng tao. Mày cứ chờ , Ngu Hưng Gia tao cho dù táng gia bại sản cũng sẽ tìm cách g.i.ế.c c.h.ế.t mày." Ngu Hưng Gia xong, thời gian thăm tù của họ cũng kết thúc , Hạ Thiên Cao công an trong trại tạm giam dẫn về phòng giam.
Đám Ngu Hưng Gia vẫn tiếp tục chờ trong phòng chờ, bao lâu , Vương Tiểu Cúc cũng đưa đến.
Khi thấy Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia, bà sửng sốt một lúc lâu, đó rống lên.
"Chị, rể, hai về ư? Chị mau với Thanh Nhàn một tiếng , bán nó em, bảo nó với công an thả em ." Cho đến giờ phút mà Vương Tiểu Cúc vẫn chỉ trông mong mỗi chuyện ngoài.
Thật sự những ngày tháng tù quá khó khăn.
Chương 272:
Nỗi thất vọng của Vương Tiểu Hà đối với Vương Tiểu Cúc còn nhiều hơn đối với Hạ Thiên Cao nữa kìa.
Bà tự nhận cả đời hết trách nhiệm của một chị gái, yêu thương bà , che chở cho bà . Mỗi trường học cho nghỉ lễ, bà đều mua đồ ăn, quần áo mà Vương Tiểu Cúc thích.
"Vương Tiểu Cúc, cái c.h.ế.t của cha thật sự là ngoài ý ư?" Vương Tiểu Cúc truy cứu trách nhiệm của Vương Tiểu Cúc trong chuyện đối xử với con gái của bà nữa , chuyện đều thể hiện rõ ở đó.
Chuyện xảy thì cũng xảy , giờ truy cứu nguyên nhân vì Vương Tiểu Cúc đối xử với con gái của bà thì cũng ý nghĩa gì nữa.
Chuyện bây giờ bà g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Thiên Cao, về phần Vương Tiểu Cúc, tội danh hiện tại của bà cũng đủ để bà tù nhiều năm .
Đương nhiên, tiền đề là Vương Tiểu Cúc tham dự cái c.h.ế.t của cha bà.
Vương Tiểu Cúc há hốc miệng, bà chị gái già hơn nhiều so với trí nhớ, cái từ cách nào khỏi miệng.
Sao thể là ngoài ý cơ chứ? Sao thể? Sao thể trùng hợp đến ?
Cái ngày nhà cha bà cháy, Hạ Thiên Cao đến nửa đêm mới về, ông về nhà hai ngày công an tìm đến nhà cha bà cháy.
bà cho đây, nhà đẻ bà mất , bà thể mất thêm nhà chồng nữa.
Ngoại trừ giúp đỡ chồng che giấu bà còn thể gì cho ? Tốt gì bà với Hạ Thiên Cao vẫn còn mấy mụn con đó.
Vương Tiểu Cúc Vương Tiểu Hà: "Chị em bây giờ? Chị và rể tung tích, nhà đẻ cũng , em thể mất thêm nhà chồng nữa. Em , em thể hả?"
Quả nhiên bà . Vương Tiểu Hà nhắm mắt , bà dậy, tát cho Vương Tiểu Cúc một cái: "Từ nhỏ tao mày thông minh . tao nghĩ ít nhiều mày cũng một chút lương tâm. Cha gì với mày hả, đến nỗi mà mày họ c.h.ế.t thảm như thế mà vẫn thể thờ ơ?"
Những lời đ.â.m thẳng lòng Vương Tiểu Cúc khiến bà đau đớn đến hai mắt đỏ bừng lên:
"Không gì... với em á? Sao họ chuyện gì với em? Từ nhỏ, họ thương chị hơn em. Những quen chúng vẫn luôn so sánh em với chị, ngay cả cha cũng . Năm thi chuyển cấp từ tiểu học lên cấp hai đó, em thi đỗ, họ để em học một năm, em học , bắt bọn họ bỏ tiền để em đỗ cấp hai. họ , thế sẽ mất mặt."
"Em em học , họ thật sự cho em học . Em tìm đối tượng, họ hết chướng mắt chướng mắt . Còn chị thì , chị đưa đối tượng về giới thiệu, họ lập tức vui mừng tiếp đón. Lúc hai kết hôn mời tiệc bao nhiêu thể diện, còn em thì ? Tiệc kết hôn của em là cái dạng gì chị nhớ ?"
Chương 273:
Vương Tiểu Hà chỉ thẳng bà , mắt trợn trừng: "Mày thối thôi. Cha cho mày học ư? Vì thuyết phục mày học, họ đến rách cả họng, tao cũng khuyên mày, mày khuyên bảo ?”
“Mày ! Càng khuyên bảo mày càng cảm thấy những gì mày là đúng. Còn đút lót tiền cho mày cấp hai, tình huống trong nhà lúc đó mày còn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-270-275.html.]
"Ông bà nội mới qua đời hơn một năm, phần lớn tiền tiêu pha để phí mai táng cho ông bà . Một suất cấp hai ít nhất cũng mấy chục nghìn, mày bảo cha lấy ở ?"
"Nói tiếp đến đối tượng của mày . Trước bàn đến gia cảnh nhà nó, cách của nó . Ngoại trừ mất lời ba hoa chích chòe để dỗ dành khác, mày xem nó còn gì nữa hả? Mày còn đủ mười sáu tuổi, nó mày lớn bụng . Bụng mày to quá , đứa bé hơn ba tháng thành hình mày mới với trong nhà, trong nhà cách nào để mở tiệc lớn cho mày hả?"
"Lúc đó đầu mày là óc heo nên hiểu rõ thì cũng thôi , đến bây giờ mà mày vẫn nghĩ cho thông chuyện á? Bây giờ mày xả những chuyện đấy với tao cũng ích gì ? Thằng là đầu xỏ g.i.ế.c c.h.ế.t cha , mày ngày ngày cạnh một tên tội phạm g.i.ế.c mà thấy sợ tí nào ? Mày sợ một ngày nào đó nó mày mắt, g.i.ế.c mày luôn ?"
Vương Tiểu Cúc im lặng, bà sợ cho ?
Nếu sợ, những năm Hạ Thiên Cao gì bà răm rắp nấy.
Vương Tiểu Hà Vương Tiểu Cúc với vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu mày còn chút lương tâm, thì hết những gì mày với công an . Như thế, ít nhiều mày cũng giảm án. Đây là chút nhân từ cuối cùng mà chị gái như tao cho mày."
Về những chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Vương Tiểu Hà tiếp tục chuyện với Vương Tiểu Cúc nữa, bà đỡ Ngu Hưng Gia ngoài.
Ngu Thanh Nhàn vội vàng đuổi theo hai , đến cửa, cô Vương Tiểu Cúc, Vương Tiểu Cúc ngơ ngác ngạch cửa mặt đất.
Một nhà ba bắt xe về nhà. Dọc đường , Vương Tiểu Hà kể suy đoán những năm qua của cho Ngu Thanh Nhàn .
Ngu Thanh Nhàn nghĩ, nếu đời Vương Tiểu Hà sống sót về, với cái tính cách của bà , chắc chắn Vương Tiểu Cúc và Hạ Thiên Cao thể sống thỏa mái thế .
Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn đến chỗ Hoàng Tiểu Phân tiếp tục việc, còn Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia thì tìm luật sư. Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc đều sẽ trả giá lớn vì hành vi của .
Vương Tiểu Hà cho Ngu Thanh Nhàn tham gia chuyện , chỉ bảo cô chuyên tâm chuyện của .
Ngu Thanh Nhàn giao băng đô xong đến cửa hàng bách hóa, lấy nốt khoản tiền còn thiếu, đó Triệu Linh Linh đặt thêm một đơn nữa.
Có quốc gia chỗ dựa khác nào dựa một tòa núi lớn, Triệu Linh Linh cũng hề lo lắng cô lấy nhiều băng đô như thế sẽ cách nào bán hết, dù thì trong thành phố nhiều huyện, mà phía huyện vô thị trấn.
Chương 274:
Số băng đô mà cô đặt ở chỗ Ngu Thanh Nhàn vẫn còn ít chán đấy, vẫn đủ bán .
Ngu Thanh Nhàn thu nốt tiền còn , đó mua thêm một chiếc máy may về, dùng phiếu mà Ngu Hưng Gia đưa cho cô đó.
Mấy ngày đó, Ngu Thanh Nhàn bận rộn, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen cũng chia sẻ công việc với cô. Hoàng Tiểu phân tiếp tục băng đô, còn kỹ năng của Lâm Hoa Sen hơn, cô bắt đầu may quần áo mà Ngu Thanh Nhàn thiết kế sẵn.
Ngu Thanh Nhàn bắt đầu dọn dẹp gian hàng cửa.
Mặt tường cô sơn trắng thêm một nữa, mặt đất cũng lát xi măng, cánh cửa gỗ ở hai bên cũng bằng cửa kính và một chiếc cửa cuốn mua ở cửa hàng bách hóa của Triệu Linh Linh.
Một tuần , cửa hàng cũng trang trí xong. Ngu Thanh Nhàn tiếp tục tìm thợ mộc đặt sô pha phổ biến ở kiếp đặt trong phòng, đồng thời thêm vài chiếc móc treo bằng gỗ.
Chuẩn mất nửa tháng, khi mùa thu chuyển lạnh, cửa hàng trang phục của Ngu Thanh Nhàn cuối cùng cũng mở bán.
Sản phẩm mà cô bán là áo bành tô cổ điển, quần và áo sơ mi mà cô .
Cửa hàng khai trương nhiều đến xem hàng, mà đến xem hàng nhất định sẽ mua vài món đồ, ít nhất cũng mua một chiếc áo bành tô hoặc là một chiếc áo sơ mi.
Lúc Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia nhàn rỗi việc gì thì sẽ đến cửa hàng giúp đỡ.
Hơn nửa tháng nay, Ngu Thanh Nhàn cho Ngu Hưng Gia uống nước linh tuyền đều đặn, cơ thể của ông khỏe hơn nhiều so với lúc mới trở về.
Ông xe lăn, chằm chằm khách hàng phòng trộm đồ, còn Vương Tiểu Hà ở quầy thu ngân, Ngu Thanh Nhàn vội giới thiệu quần áo với khách đến xem.
Một ngày khai trương, quần áo bán cũng bảy tám phần.
Tối hôm đó khi đóng cửa quán xong, đám Ngu Thanh Nhàn lê bước chân mệt mỏi về phía tiểu viện của Hoàng Tiểu Phân. Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen ngóng trông họ từ sớm.
Bọn họ mới đến ngõ nhỏ, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen dọn đồ ăn lên : "Cứ mong đến mãi, Hoa Sen chuẩn cơm nước từ chiều . Mới sáng sớm cô đến quầy thịt mua xương sườn về hầm, hầm suốt cả một buổi trưa, cái mùi vị đó hại sắp đói c.h.ế.t luôn ."
Hoàng Tiểu Phân với họ.
Lúc cửa hàng khai trương, Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen đều đến qua, thấy quần áo của họ bán càng lúc càng đắt hàng thì hai càng sốt ruột, lập tức về tiếp tục việc.
Ngu Thanh Nhàn đẩy Ngu Hưng Gia cửa: "Nhiều khách quá, đến giờ mới nghỉ ngơi. Mau rót cho chúng một cốc nước , khát c.h.ế.t . Hôm nay, còn nhiều hơn một năm cộng nữa."
"Đã rót sẵn , chúng sợ nóng trong , còn thả thêm chút quả la hán và đường phèn nữa." Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen sớm hiểu rõ thói quen của Ngu Thanh Nhàn .
Chương 275:
Ngu Thanh Nhàn còn kịp gì, Vương Tiểu Hà bên khen hai Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen khiến họ đỏ bừng mặt lên.
Ngu Thanh Nhàn nhà uống nước xong, Lâm Hoa Sen cũng dọn xong đồ ăn lên.
Đám Ngu Thanh Nhàn đói bụng từ sớm, họ ăn ngấu nghiến như sói đói .
Sau khi ăn cơm xong thì trời cũng tối sầm , bắt đầu tính toán lợi nhuận của hôm nay. Số hàng mà họ chuẩn ít, khi buôn bán bắt đầu ghi sổ, khi buôn bán về tính sổ sách thêm một nữa.
Hôm nay Vương Tiểu Hà kế toán, bà phụ trách tính tiền còn bốn Ngu Thanh Nhàn thì phụ trách kiểm tiền.
Chờ chốt sổ xong, ngoại trừ Ngu Thanh Nhàn, đám còn cảm thấy khó tin.
"Đây là tám trăm đồng?"
Trước khi cải cách mở , mua cái gì cũng biên lai, mà quần áo Ngu Thanh Nhàn định giá thấp chút nào, nhưng mà bán lời tận tám trăm đồng thì vẫn cảm thấy chút khó tin.
Điều cũng chứng minh ở niên đại điên cuồng mua sắm đến mức độ nào.
"Hôm nay chúng bán nhiều hàng hóa mà." Ngu Thanh Nhàn trải qua thời kỳ cải cách mở cửa một , nên loại chuyện cô thấy thì thấy nhưng thể trách .
"Vậy , hàng tồn kho trong cửa hàng chúng hết hơn phân nửa , cứ tiếp tục thế , hàng tồn kho trụ mấy ngày nữa ." Vương Tiểu Hà cau mày.
Ngu Thanh Nhàn sớm tính đến lợi nhuận khi cửa hàng khai trương nên cô cũng nóng nảy. Dù cô chuẩn từ , nhưng hàng hóa vẫn đủ bán: "Không còn cách nào khác cả, mấy ngày nay chỉ thể tăng ca thôi."
Hoàng Tiểu Phân và Lâm Hoa Sen : "Chúng ba cái máy may nhưng chỉ hai nhân công, cho dù dùng máy may nước cũng nhiều như thế ."
Ngu Thanh Nhàn gõ gõ ngón tay lên bàn: "Lại thuê thêm thôi. Còn nguyên vật liệu nữa, chúng cũng chuẩn . Ngày mai đến xưởng dệt tìm xưởng trưởng Lưu thương lượng một chút xem ."
Chuyện cứ quyết định như thế, phân chia công việc xong thì ba Ngu Thanh Nhàn về nhà.
Ngu Thanh Nhàn ngủ từ sớm, khi Vương Tiểu Hà lau khô chân cho Ngu Hưng Gia, đỡ ông xuống giường xong thì bà cũng xuống theo.
Sau một ngày bận rộn, cả hai vợ chồng họ đều mệt mỏi, nhưng ai ngủ : "Lúc cứ như đang mơ . Không, mơ, mười mấy năm qua mỗi năm mơ cũng giấc mơ nào như thời gian ."
Ngu Hưng Gia cũng chung cảm giác với bà, ông vỗ vỗ cánh tay của Vương Tiểu Hà: "Ai bảo ?"
Hai chằm chằm trần nhà, cả hai đều im lặng, một lúc lâu , Vương Tiểu Hà bỗng nhiên : "Lão Ngu , mấy ngày nay đầu ông còn đau nữa đúng ?"
Vương Tiểu Hà dậy mở đèn, khi thấy sắc mặt của Ngu Hưng Gia còn hơn so với hồi ở nông trường, một hy vọng lớn mật xa vời bỗng nhiên nảy lên: "Lão Ngu, xem, khi nào khối u não của ông lành ?"