Hàn Dục đến nhà, cho dù trong lòng  nhà họ Đường nghĩ thế nào  nữa, thì ngoài mặt vẫn nhiệt tình như lửa.
Chưa  đến Đường Giang là  vốn  quen  với  từ lâu,   đến   hai tiếng đồng hồ, Đường Hà và Đường Hải cũng   chinh phục thành công.
Nếu   bát tự của họ còn  xem, hai đứa ngốc   lẽ còn trực tiếp gọi  là  rể luôn   chứ.
Ông cụ Đường và bác trai Đường vốn   hảo cảm với  tham gia quân ngũ, mà Hàn Dục     cảm thấy đáng tin,  khi  chuyện một lúc,   gọi ông nội và bác trai một cách thuận miệng .
Trong nhà mới thịt lợn nên   nhiều thịt, trưa hôm đó, Ngu Thanh Nhàn và bác gái Đường  một bàn lớn đồ ăn.
Ông cụ Đường cũng lấy bình rượu mà Ngu Thanh Nhàn đưa cho,  ông cụ xem như bảo bối . Lúc , bác trai Đường vô cùng tinh mắt,  lấy vài cái chén  chờ sẵn.
Ông cụ Đường hào hứng mời Hàn Dục: "Hàn Dục, cháu nếm thử , đây là rượu Nhàn Nhàn nhà chúng  ủ đấy. Ôi     quá chứ, rượu Phần ngon nhất cũng kém bình rượu ."
Rượu Phần là loại rượu ngon nhất mà đời  ông cụ Đường  uống qua, đó là bình rượu khi Đường Kiến Thành còn sống mang về biếu ông cụ.
Một bình rượu, ông cụ dành giụm uống suốt một năm, về  khi Đường Kiến Thành mất , ông cụ cất chỗ rượu Phần còn   trong góc  bên trong ngăn tủ,  vài đêm ông cụ trằn trọc  ngủ , mới lôi vò rượu  để kiểm tra.
Tất nhiên Hàn Dục  thể    từng uống vò rượu  ,  uống  hùa theo ông cụ Đường và bác trai Đường khen lấy khen để.
Mấy  Ngu Thanh Nhàn  uống rượu,  ba  họ và Đường Giang cùng tâng bốc , chính cô còn  chút  nhận   nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-420.html.]
Sau khi  thăm hết họ hàng trong nhà, Hàn Dục nhớ Ngu Thanh Nhàn  chịu  nữa nên mới lái xe đến đây. Ăn cơm ở nhà họ Đường xong,  đến sáu giờ tối   chào  về .
Sau khi Hàn Dục  , cái  của bà cụ Đường và bác gái Đường với   đổi khá nhiều, ai cũng đều khen  là   gánh vác trách nhiệm.
Lấy    ví dụ , dù chỉ là vội vàng đến nhưng    thể kịp mua  nhiều quà tặng, chỉ với tầm tuổi  của  thì cũng  tệ .
Trước khi  bà cụ Đường dúi cho  vài thứ, đều là đồ ăn nhà trồng  núi, trong thành phố  mua . Tuy mấy thứ đồ đó  đáng bao nhiêu tiền, nhưng quý ở tấm lòng.
Hàn Dục  , Ngu Thanh Nhàn  khôi phục trạng thái ăn hại như thường ngày. Trời mùa đông trở lạnh, ngày nào cô cũng  lì  kháng, ngay cả lên núi cũng  thèm  nữa.
 Đường Giang, vì   và đối tượng tương lai  thổ lộ cõi lòng với , cho nên  bác gái Đường tiền trảm hậu tấu bắt  xem mắt, cuối cùng   sợ bác gái Đường đính hôn với  , nên mới vội vội vàng vàng     trong lòng .
Lúc  bác gái Đường mới  tiếp tục giới thiệu đối tượng cho   nữa.
Ở nhà cho đến tận mười lăm tháng giêng, ngày nghỉ của Ngu Thanh Nhàn và Đường Giang cũng kết thúc.
Ngay buổi sáng hai  chuẩn    Yến Kinh, Đường Kiến Đảng  đến nhà của Ngu Thanh Nhàn.