Đây là  đầu tiên cô  việc nhà nông, ngoại trừ lúc đầu  chút  thạo, càng về  càng  quen tay.
Chẳng bao lâu , cô  đuổi kịp đám Lương Khiết và La Tân Lan, gia nhập  cuộc  chuyện của hai  họ.
La Tân Lan và Lương Khiết đến từ hai tỉnh khác . Hai  họ đều  cố gắng, cho dù xuống nông thôn  cũng  lơ là việc học tập.
Hai   cùng chung chí hướng nên thường xuyên cùng   sách, thảo luận vấn đề. Người   cơ hội chỉ dành cho những   chuẩn , khi khôi phục kỳ thi  đại học, hai  họ cùng đỗ, là lứa sinh viên đầu tiên  cải cách, tiền đồ vô hạn.
Nguyên   giống họ. Tuy rằng nguyên nhân là học sinh cấp ba, nhưng cô  đến trường  đúng thời điểm,  đúng cái lúc rối loạn rung chuyển nhất nên kiến thức cấp hai và cấp ba của cô cũng   vững. Ở cái đời mà Khương Hiểu Điềm  xuyên qua , cô  cũng  treo cổ học tập suốt một năm trời mới thi đỗ đại học.
Trờ thành lứa sinh viên thứ ba.
Mà ở đời , ngay cả học tập, nguyên  cũng   thời gian chứ đừng  là thi đỗ đại học.
Bởi vì cái con ngốc Khương Hiểu Điềm  hãm hại nguyên , để cô  gả cho  .
Nhớ đến cuộc sống hôn nhân của nguyên , Ngu Thanh Nhàn lập tức cảm thấy  một ngụm m.á.u đang trào lên cổ . Cô vội vàng cắt lúa thật nhanh để kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Đến gần giờ cơm, Lương Khiết  về nấu cơm, Ngu Thanh Nhàn và đám thanh niên trí thức  thêm nửa tiếng nữa  mới về.
Lúc  Khương Hiểu Điềm  đói bụng cả một buổi sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-434.html.]
Cô  ngủ thẳng cho đến khi bụng đói  thể chịu nổi nữa mới mò dậy,  khi đánh răng xong, cô   về phòng thì phát hiện Ngu Thanh Nhàn  lấy cơm cho cô .
Cô  đến phòng bếp, trong phòng bếp cũng  còn cơm nữa. Cô   dùng quen bếp của niên đại , nên   cách nào tự nấu cả.
Đợi mãi mới thấy Lương Khiết về, cô  đòi ăn, Lương Khiết căn bản  thèm phản ứng cô . Rơi  đường cùng, Khương Hiểu Điềm đành uống tạm miếng nước cho đói.
Đã đói bụng  thì uống nước  chỉ càng   đói hơn thôi. Ngay khi Khương Hiểu Điềm đói đến choáng váng mặt mày thì Ngu Thanh Nhàn cũng về . Cô  phòng lấy khăn để rửa mặt.
Cơn giận chồng chất trong lòng Khương Hiểu Điềm lập tức bùng nổ, cô  nhảy từ  giường xuống: “Ngu Thanh Nhàn, vì    lấy cơm cho ? Cậu     nhịn đói từ sáng đến giờ  hả?”
Nửa tháng nay, Khương Hiểu Điềm  sớm  thói quen đòi thứ  thứ  từ Ngu Thanh Nhàn : “ nhớ hình như  còn mấy miếng bánh quy thì , nhanh lấy  đây cho  ăn .”
Dứt lời, như thể  nhớ  chuyện gì, cô   tiếp: “ nhớ rõ cha   còn gửi cho  một phiếu thịt hai cân đúng ? Chiều nay  xin nghỉ một buổn, đến công xã mua thịt .   bệnh nửa tháng nay , mồm miệng đắng chát, ăn uống   mùi vị gì cả.”
Ngu Thanh Nhàn  giọng điệu hợp lý hợp tình của Khương Hiểu Điềm chọc tức đến bật , cô vắt kiệt nước ở khăn rửa mặt,  vắt cái khăn khô lên thành chậu rửa mặt: “Dựa  ?”
Khương Hiểu Điềm sửng sốt một lát, đến khi phản ứng  mới hiểu  Ngu Thanh Nhàn đang hỏi, dựa   mà mua thịt cho cô  ăn, dựa   mà  cho cô  ăn bánh quy của cô?