Ngu Thanh Nhàn chuyện với thím Đỗ, nhân lúc thím để ý thì cho đứa bé uống một giọt linh tuyền loãng, sắc mặt đứa bé lên với tốc độ mắt thường thể thấy .
Sau khi trò chuyện một lát, Ngu Thanh Nhàn xách bao lương thực phụ mà con cả của thím Đỗ chuẩn từ lên trấn .
Từ lúc xuyên qua đây cô từng bỏ bê việc tu luyện nên cơ thể khỏe mạnh, cho dù khiêng bao lương thực năm sáu mươi cân mà vẫn nhanh như bay.
Đến bưu điện thị trấn, lúc Ngu Thanh Nhàn gửi đồ mới phát hiện hóa thím Đỗ chỉ cho mỗi lương thực phụ, mà còn cho thêm mấy cân gạo ngon nhất và một chút gà khô, thỏ khô nữa.
Thấy thế, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng ấm áp. Giá trị của hai tấm phiếu sữa bột cần cũng , lấy nó đổi lương thực phụ rõ ràng là cô lỗ nặng.
Tuy rằng Ngu Thanh Nhàn thèm để ý, nhưng nếu nhà của đại đội trưởng Đỗ chủ động bỏ thêm mấy thứ , chỉ cần phần tâm ý , Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi điền xong tờ đơn gửi đồ, Ngu Thanh Nhàn cho nhà một bức thư, nghĩ ngợi một lát, cô gọi điện thoại đến văn phòng khu phố nơi nhà của nguyên sống.
Không bao lâu khi văn phòng khu phố nhận điện thoại, cha của nguyên cùng đến đó, Ngu Thanh Nhàn với họ chuyện gửi đồ.
Sau khi cô dùng phiếu sữa bột đổi lương thực cho nhà, trong lòng Ngu cảm thấy an ủi cảm thấy khó chịu:
"Con lo cho con , quan tâm trong nhà gì? Cha ở trong thành phố thiếu gì cả, con còn đang ở nông thôn chịu khổ kìa. Uống sữa bột bao, thể bồi bổ cơ thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-450.html.]
Ngu Thanh Nhàn : "Mẹ ơi, con ở nông thôn cũng chẳng thiếu gì cả. Chỗ khá , núi cũng thiếu đồ ăn, thiếu thịt cũng thiếu đồ ăn, tháng nào thanh niên trí thức cũng phát lương thực, vẫn đủ ăn ạ."
Mẹ Ngu vẫn đau lòng. Bà sinh bốn đứa con, đưa lớn gả chồng, đứa thứ ba và thứ tư vẫn còn bé, chỉ đứa thứ hai là đúng tuổi đưa xuống nông thôn.
Con ngàn dặm, lo lắng, vài đêm ngủ , cứ nhớ đến đứa con gái đưa xuống nông thôn, bà đau lòng đến chảy nước mắt.
"Con đừng lừa , nông thôn thế nào còn ?"
Mẹ Ngu cũng xuất từ nông thôn, việc nhà nông bao nhiêu vất vả, nếu nông thôn thật sự giống như con gái bà , bây giờ cứ chen đầu thành phố cơ chứ?
Mẹ Ngu càng nghĩ càng cảm thấy với đứa con gái thứ hai , thấy thời gian gọi điện thoại càng lúc càng dài, bà tiếc phí điện thoại cứ một phút tính một đồng , vội vàng dặn dò Ngu Thanh Nhàn tất cả những gì mà bà thể nghĩ đến.
Có Lý Hải Anh ở đời để so sánh, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy Ngu vô cùng dịu dàng thiết, bà gì cô cũng đều đồng ý, cuối cùng bên phía Ngu cúp điện thoại .
Lúc , điện thoại vẫn phổ biến thu phí hai đầu, cha Ngu đưa phí điện thoại cho của văn phòng khu phố.
Trên đường trở về nhà, cha Ngu dỗi Ngu: "Anh em chứ, Nhàn Nhàn gọi về cho cả hai chúng , em cho câu nào cả thế?"