Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trong một tháng  cô    thể ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c  mặt đám thanh niên trí thức . Cũng bởi vì chuyện  mà đám  La Tân Lan  ít  lén mắng cô  coi thường  khác.
Khương Vĩnh Minh giơ tờ danh sách trong tay lên: "Chúng  đang thống kê lương thực tháng , chỉ còn thiếu mỗi của cô thôi."
Khương Hiểu Điềm ồ lên một tiếng  mới : " quên  với  , tháng    ăn với   nữa,  và  của Quách Hải Bình  bàn bạc , về   sẽ ăn ở nhà bọn họ."
Khương Hiểu Điềm  xong  liếc mắt  Ngu Thanh Nhàn một cái, cô  nở nụ  khiêu khích,  đó lùi về phía  đóng cửa phòng .
Cái nụ  khiêu khích  vô cùng chói mắt, Ngu Thanh Nhàn hy vọng một thời gian nữa Khương Hiểu Điềm vẫn  thể  sán lạn giống như hôm nay.
Bàn tay đang cầm danh sách của Khương Vĩnh Minh nổi lên gân xanh, vài giây    mới bình tĩnh  , xoay   về phòng bếp.
"Lời của Khương Hiểu Điềm   đều  thấy  đúng ? Mọi   ý kiến gì ?"
Lương Khiết là  đầu tiên lên tiếng: "Còn ý kiến gì nữa,  chả  ý kiến gì cả. Đám thanh niên trí thức chúng  ăn cùng  ít nhất cũng  thể ăn no, còn ăn với nhà  khác á,  thể ăn   còn  bàn, chứ đừng  đến chuyện  ăn no. Khương Hiểu Điềm ngu nhưng chúng    ngu."
Không  đám thanh niên trí thức  từng góp gạo ăn chung với nhà dân ở đây, nhưng giống như Lương Khiết  , đám thanh niên trí thức ăn uống cùng , dù  thì cũng là ăn lương thực của , mỗi ngày ăn nhiều  ít thì tự bản  vẫn . Họ vẫn tính toán phân chia lương thực  cho   ăn no mỗi ngày,   đủ lương thực đến cuối tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-454.html.]
Còn góp gạo với nhà dân á,  ăn no thì  khác gì  mơ . Là một  ngoài, đến nhà   ăn cơm thì  là khách,  việc   theo ý chủ, chủ ăn gì thì đám thanh niên trí thức cũng  ăn cái đó.
Một tháng mỗi thanh niên trí thức  phát hai mươi cân lương thực,  thể ăn  bụng mười hai cân  xem như nhà dân  phúc hậu  đấy.
Có vài thanh niên trí thức còn  ăn  một nửa  lương thực nữa kìa,  những  đủ no mà còn  thể lựa chọn nữa chứ.
Cứ nhắc đến chuyện , đám dân cư    lóc kể lể,  cái gì mà đám thanh niên trí thức   phân biệt  . Bọn họ  nấu cơm thì  tốn nước, tốn củi,  mất thời gian  mất tiền bạc.
Đây đúng là một khoản  dễ tính, nên  khi  thiệt thòi một vài  thì đám thanh niên trí thức cũng khôn . Họ tập hợp  quyết định tự   tự  ăn,  thể để đám dân làng  bắt nạt .
Khương Vĩnh Minh cũng  ngờ rằng,   họ tốn bao nhiêu nước bọt, tốn bao nhiêu tâm tư,  bao nhiêu chuyện để đọ sức cùng đám dân làng, bây giờ   Khương Hiểu Điềm phá bĩnh. Trong lòng   vô cùng thất vọng.
Trong đám thanh niên trí thức  một  tính tình  dễ nóng nảy,   hừ lạnh một tiếng: "Có vài   thích  đường thẳng,  cứ thích  đường ngang ngõ tắt, mấy  quan tâm nhiều thế để  gì? Cũng   các  tự  tìm c.h.ế.t ."