Ngu Thanh Nhàn cho đứa bé uống sữa, khuôn mặt xinh lạnh như băng: "Lạc Tân Vũ, hôm nay đánh cô, nếu cô dám mặt mấy lời , vẫn sẽ đánh tiếp, nhưng sẽ dễ dàng buông tha cho cô như ."
"Trước xem cô là em gái, nên mới nhường nhịn cô như thế, kết quả cô đằng chân lân đằng đầu, thì đừng trách nể tình. Sau coi cô là em gái nữa, cô cứ thử mấy lời thử xem."
Miêu Hạ Thu đẩy cô đường cái, bà đến kéo Ngu Thanh Nhàn cửa hàng.
Sau khi hai họ nhà, Lạc Tân Vũ che mặt. Dưới ánh mắt đánh giá của hàng xóm láng giềng, đôi mắt cô tràn ngập hận thù.
Sáng nay cô gặp Phong Liên Thành trong quán cháo, rõ ràng trai tuấn tú, thế mà bây giờ trở thành dáng vẻ già nua thế .
Khi cô nhắc đến Lạc Thanh Nhàn, trong đôi mắt tràn ngập đau khổ và tiếc nuối, Lạc Tân Vũ thôi mà đau lòng.
“Lạc Thanh Nhàn, chị cướp , còn quý trọng?"
Tiểu Bách Tuế ăn no ngủ, Miêu Hạ Thu ở quầy thu ngân lau nước mắt.
Một lúc lâu bà mới lên tiếng: "Mẹ và cha con sinh ba em bọn con, nhân phẩm và tính cách của con và trai con đều , ngoài nào ai mà khen hai đứa . Chỉ riêng Tân Vũ, bà nội con dạy dỗ nửa năm thành thế ."
Năm nguyên tám tuổi, Lạc Hữu Dân bệnh gan phù nước, trạm xá ở thị trấn điều kiện để phẫu thuật, phẫu thuật thì đến tận tỉnh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-514.html.]
Rơi đường cùng, cha nguyên chỉ thể nhờ bà nội nguyên ở quê lên, nhờ bà chăm sóc ba đứa bé.
Tính cách nguyên lúc nhỏ vô cùng hoạt bát, cả ngày chạy theo lưng Lạc Thiên Tần chơi.
Từ nhỏ cơ thể của Lạc Tân Vũ yếu ớt, gặp chút chuyện thì sẽ chạy về mách lẻo, nên Lạc Thiên Tần và nguyên đều thích chơi cùng cô .
Lạc Hữu Dân tuy tiền đồ, nhưng ông đứa con trai mà bà Lạc yêu thương nhất.
Bà Lạc sinh tổng cộng tám con, ba nam năm nữ, năm đứa con gái đều còn sống, con trai thì chỉ sót mỗi Lạc Hữu Dân.
Anh cả của Lạc Hữu Dân yếu ớt, sinh thì mất luôn. Năm hai của Lạc Hữu Dân mười tám tuổi, trong một bơi cũng thấy lên nữa.
Thằng hai là đứa con mà bà Lạc yêu thương nhất, ông c.h.ế.t khiến bà Lạc vô cùng đau khổ, thậm chí bà còn từng với Lạc Hữu Dân rằng tại c.h.ế.t là ông, khiến cho lòng ông lạnh thấu.
Năm Lạc Hữu Dân thành thầy giáo, bà kén rể cho đứa con gái thứ ba mà bà yêu thương.
Đứa con rể hiền lành, mà đứa con gái thứ ba lời con rể, nên hai họ đều đối xử với bà Lạc chút nào cả.
Cùng đường, bà đành tìm Lạc Hữu Dân. Lạc Hữu Dân cùng mềm lòng, tuy rằng đón bà lên trấn sống, nhưng tháng nào cũng gửi cho bà ít tiền dưỡng già.