Miêu Xuân Thu thấy tình hình kinh doanh kém  so với  thì   vui, sắc mặt khá khó coi, Ngu Thanh Nhàn  an ủi bà:
“Mẹ,   thấy  đó con bận  c.h.ế.t , gần như cả ngày dính luôn ở cạnh bếp, ngay cả thời gian chơi với bé Bách Tuế cũng  , như hiện giờ    hơn , con còn  thời gian bế con của con,  xem xem, nó lớn nhanh thế , giờ   lật   đó.”
Bé Bách Tuế giờ  hơn 4 tháng tuổi,  đó mãi  lẫy , hai   cô bé cố hết sức lật , thành công lẫy  đầu trong đời,  cả nhà vui sướng vô cùng.
Miêu Xuân Thu vẫn   vui, Ngu Thanh Nhàn bèn  thêm: “Mẹ,  xem xem,  là  đầu tiên mở cửa hàng tư nhân ở trấn , chẳng  về  cũng bắt đầu   học theo, mở cửa hàng tư nhân đó ? Khi  con còn tức  nổ đom đóm mắt kìa,   khuyên con thế nào  nhớ ?”
Miêu Xuân Thu cũng nhớ  chuyện cũ, bật  một tiếng.
“Con   đúng là càng sống càng ấu trĩ, càng già càng   thế nào là đủ.”
“Chẳng  ai cũng  ? Được càng nhiều càng tham lam hơn.” Ngu Thanh Nhàn ,  đó lái sang chuyện khác, “Con   hôm nay mở phiên tòa ly hôn cho Phùng Tiểu Du.”
“À, hôm nay mùng 7 nhỉ, hi vọng con bé  thuận lợi ly hôn. Ôi cục cưng của bà ngoại,  hôm nay  tè dầm , ừ thôi  , ngoan nào, để bà  quần cho con.” Miêu Xuân Thu  dỗ cháu  bế  nhà, Ngu Thanh Nhàn tì  lên quầy nghỉ ngơi một lát.
Đã sắp  đông, thời tiết ngày càng lạnh. Lúc Ngu Thanh Nhàn tới đây còn đang mặc áo cộc tay, hiện giờ   tròng thêm ống tay dài, nếu hôm nào trời mưa thì còn  mặc áo khoác, đợi khi  tháng 11 âm mới là lúc mặc áo lông, nhưng hiện giờ, đêm ngủ   đắp chăn dày .
Ngu Thanh Nhàn nhớ đến Tạ Uẩn,   đời    ở nơi nào,  phận là gì, đến bao giờ mới tìm tới chỗ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-539.html.]
Nỗi nhớ nhung như đập chứa nước , thả lỏng một chút, nỗi nhớ sẽ trào dâng như bão lũ,  thể kìm nén, Ngu Thanh Nhàn  thẫn thờ  quầy, ngẩn ngơ nhớ thương  nọ.
Phong Liên Thành bước  quầy, hô: “Cho  gói thuốc lá, hiệu Mẫu Đơn.”
Mẫu Đơn là hiệu t.h.u.ố.c lá đắt nhất ở thời đại .
Ngu Thanh Nhàn thu tiền  mới lấy thuốc cho  .
Phong Liên Thành xé giấy gói, rút một điếu ngậm  miệng, châm lửa, hít mạnh một   chậm rãi nhả  một vòng khói.
“Nhàn Nhàn, em  hối hận ?”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận vì  ly hôn với .”
Ngu Thanh Nhàn  khẩy, khinh miệt  Phong Liên Thành: “Anh đang  mớ ? Sao   hối hận khi ly hôn với  cơ chứ? Hiện giờ cuộc sống của   sung sướng ? Ở nhà ba  , cơm bưng nước rót tận mồm, con nhỏ cũng  cần trông, ba    thể lo liệu thỏa đáng  việc cho .”
“Không ly hôn với ,   thể hưởng thụ những điều  ? Không ly hôn, cả ngày đều   sức hầu hạ cả nhà ,  còn  khép nép    mặt  ,  những thế, để    trong thôn dị nghị,  đây còn  xuống đồng  việc, cực nhọc  chết?”