Ngu Thanh Nhàn cầm một quả bỏ miệng:
"Ngọt thật đấy! Chị ơi, bây giờ em đang tự cất giấm bán, buôn bán cũng tệ, sáng sớm nay bán khá nhiều, còn một ít em lười mang về, nên mang tới đây cho chị. Không đồ quý giá gì, chị cũng đừng khách sáo với em."
Giấm còn một cân, chị Lý ngửi mùi, cảm thấy trong vị chua còn lẫn vị ngọt, chỉ ngửi thôi khiến chân răng ứa nước:
"Em bán bao nhiêu tiền một cân, để chị trả cho em theo giá thị trường."
"Chị ơi, em với chị nào xa lạ. Không lấy tiền , nếu chị thấy ngon, thì tuyên truyền giúp em chút, giới thiệu cho em ít khách hàng, như còn hơn." Ngu Thanh Nhàn : "Hơn nữa, lúc em dọn nhà mới, chẳng rể tặng em chút lương thực . Lúc đó đúng là giải mối nguy lửa đốt lông mày của em, hơn nữa giá lương thực nào rẻ hơn giấm chứ?"
Chị Lý cũng là một hào sảng, chị thì :
"Vậy chị mặt dày nhận nhé, đến lúc đó chị tuyên truyền cho hàng xóm láng giềng giúp em."
"Ôi, quá." Hai cứ thế đạt nhất trí.
Ngồi một lúc lâu ở nhà chị Lý, Ngu Thanh Nhàn đánh xe bò về.
Từ lúc chuyển kiếp đến giờ cô vẫn luôn tiêu tiền, rốt cuộc cũng thấy tiền .
Ngu Thanh Nhàn vui vẻ trở về, đúng lúc thấy đang bán gà mái, cô mua lấy một con.
Dù giá gà mái rẻ, nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn mua dứt khoát, trong mắt cô, kiếm tiền chính là để tiêu, nếu chỉ kiếm tiêu thì còn kiếm gì?
Hơn nữa, cũng chỉ hưởng thụ vài năm như , mấy năm nữa là thực hiện kế hoạch kinh tế, đến lúc đó ăn ngon cũng khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-59.html.]
Ra khỏi thành phố, một đồng hương gánh một sọt đào ngang qua cô vội vàng gọi mua hai cân.
Về đến nhà, Ngu Thanh Nhàn g.i.ế.c gà hầm canh. Gà mái khó hầm nhừ, buổi trưa cô kịp ăn, sáng sớm khi , Ngu Thanh Nhàn nấu cháo, khi ninh lâu như , cháo nhừ, tạo thành nước cháo trắng sền sệt, nhưng gạo nát, hợp với củ cải muối chua của bà Lục, Ngu Thanh Nhàn vội vàng một bát.
Đang định múc bát thứ hai thì ngoài cổng tiếng gõ, Ngu Thanh Nhàn dậy xuống giường mở cửa, thấy bên ngoài một đàn ông.
Ngu Thanh Nhàn sửng sốt:
"Đồng chí Văn?"
Không từ lúc nào, đều thích gọi là đồng chí.
Văn Thanh Yến gương mặt xinh của Ngu Thanh Nhàn, im lặng hai giây :
"Ừm, đồng chí Lục, bảo đưa bánh bao tới cho cô."
Ánh mắt Ngu Thanh Nhàn rơi bánh bao tay Văn Thanh Yến, đó là bánh bao bằng bột ngô.
Ông Văn thích ăn bánh bao bột ngô, để ông ăn nhiều chút, bà Lục tốn nhiều công sức, bánh bao màu vàng óng, mềm mịn, là sàng hết tấm thô .
Bà Lục , mỗi đều sẽ mang sang cho ba con Ngu Thanh Nhàn một ít, nhưng là bà Lục tự đưa tới, hôm nay là đầu tiên Văn Thanh Yến mang sang.
Không thể , chút cảm giác lỳ lạ.