Đám con trai của Lương Đức Lâm đồng thanh đáp , đoàn   về phía nhà Ngu Thanh Nhàn, Lương Đức Lợi, Tần Sơn Hoa và Lương Thanh Cúc  sớm chờ ở cửa,   tụ họp với .
Lương Đức Lợi kể với Lương Đức Lâm về những chuyện  xảy ,   cùng  đến Hạ Lâm Truân.
Hạ Lâm Truân cách Nhị Lý Truân  gần,  bộ  hai mươi phút. Khi đến nhà Chu Vĩnh Tân, con gái của Lương Thanh Cúc - Chu Tiểu Ngọc đang rửa bát trong sân.
Còn  của Chu Vĩnh Tân đang  trong phòng mắng Lương Thanh Cúc, Chu Vĩnh Tân thì  lỳ trong phòng  lên tiếng.
Bà Chu  trong phòng mắng nhưng vẫn cảm thấy  hả giận, nên cầm cái chổi   ngoài,  ngẩng đầu lên  thấy  nhà họ Lâm hùng hổ xông , tiếng mắng của bà  cứ thế mà  tắc trong cổ họng.
Tần Sơn Hoa  thấy cháu ngoại còn  đến hai tuổi của   rửa bát đũa, cơn tức của bà dâng lên, bà vội chạy đến ôm đứa cháu ngoại đáng thương của   lòng, nhưng Lương Thanh Cúc đến nhanh hơn bà một bước  ôm lấy.
Người nhà họ Lâm thấy thế, sắc mặt  càng đen thêm.
"Chu Vĩnh Tân, Chu Vĩnh Tân,  lăn  đây cho ông." Lương Đức Lợi  trong sân hét to, Chu Vĩnh Tân đang ngủ trong phòng  thấy tiếng của cha vợ, sắc mặt   trở nên trắng xanh,   xuống kháng, lảo đảo   ngoài.
Bà Chu cố nặn  một nụ  cứng ngắc: "Ông thông gia, bà thông gia, các  đến  chuyện gì thế? Mau  nhà  , hôm nay trời lạnh quá, uống ngụm nước nóng cho ấm ."
Tháng mười âm lịch, thời tiết của vùng đất hoang phương Bắc  bắt đầu  đông, nhiệt độ lúc mới sáng sớm và nhiệt độ trong ngày chênh lệch  lớn, giữa trưa, lúc  mặt trời may  mới ấm hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-631.html.]
Bây giờ vẫn đang là buổi sáng, mặt trời  lên cao, nhưng cũng  ảnh hưởng đến việc  khí lạnh lan tỏa khắp nơi.
Mặt Tần Sơn Hoa lạnh lùng: "Nước nóng của nhà bà, chúng  nào  dám uống. Chu Vĩnh Tân,    đây cho bà, thật    hỏi, nhà ai sẽ để cho một đứa bé một hai tuổi rửa bát hả?”
“Nếu nhà các   truyền thống như thế thì nên  rõ ràng với chúng  từ lúc đang bàn chuyện kết hôn chứ, nếu  rõ ràng thì chúng   tuyệt đối  bao giờ gả con gái đến đây .”
“ là nghiệp chướng mà. Nó còn bé như thế  bắt nó rửa bát,  việc nhà, nhà họ Chu các  thiếu  hả?"
Tần Sơn Hoa càng  càng tức, tay bà đập  đầu Lương Thanh Cúc một cái:
"Còn con nữa? Sao   sinh  một đứa hèn hạ như con chứ? Con   thấy  chồng con bắt Tiểu Ngọc mới còn bé tí như thế  việc  hả? Lúc con hai tuổi   cho con  việc gì ?”
“Chồng con đánh mà con cũng ngu ngốc  yên một chỗ cho nó đánh hả? Đánh    con   cầm dao, cầm ghế, cầm gậy gộc hả? Sao   sinh  một đứa ngốc như con cơ chứ?"
Lương Thanh Cúc ôm Chu Tiểu Ngọc mà rơi nước mắt, cái dáng vẻ lắp bắp của chị , kết hợp với khuôn mặt xanh xanh tím tím khiến ai cũng đau lòng.