Lương Thanh Cúc im lặng nửa ngày trời, mãi mới lên tiếng.
"Em chờ chị quan sát thêm một thời gian , nếu thật sự để chị phát hiện  manh mối, để xem chị  đánh c.h.ế.t tên chó  ?" Lương Thanh Cúc cắn răng .
"Vậy cũng  thể để chị  tay , tự em đánh." Ngu Thanh Nhàn .
Cô thích nhất là mấy chuyện như đánh tra nam . Chờ Lương Thanh Cúc nguôi giận, Ngu Thanh Nhàn  hỏi chị    tính toán thế nào, nếu Chu Vĩnh Tân hối hận, chị     với   ?
Lương Thanh Cúc : "Đã  đến bước  , chị sẽ   đầu  nữa, cũng  thể  đầu  nữa. Nếu chị mềm lòng  về nhà đó, cả đời  ở nhà họ Chu chị sẽ  ngóc nổi đầu lên. Tính nết của hai  con  chị  thừa  ."
Mẹ của Chu Vĩnh Tân luôn lắm miệng, mà Chu Vĩnh Tân  cứ răm rắp  theo mệnh lệnh của   .
Nếu chị  thật sự  về,   hễ cứ mỗi  bà Chu  chị    mắt, chắc chắn sẽ  lấy chuyện ly hôn    chế nhạo chị .
Hơn nữa, Chu Vĩnh Tân cũng  xứng đáng để chị    về.
Hai  chung giường chung gối ba năm trời, chị   hiểu rõ tính nết của  đàn ông  .
Anh  là  thói bạo lực gia đình, bên ngoài trông  vẻ tính tình   thôi,  ở Hạ Lâm Trâm  ai là  khen   chân thành hiền hậu.
 mà  ai   rằng,    trút giận lên vợ của  thôi.
Trong ba năm ,  ít  Lương Thanh Cúc  chịu những cơn giận vô cớ của   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-646.html.]
"Vậy cứ ở nhà thôi. Để tránh cho đêm dài lắm mộng, sáng mai chúng    đăng ký cho Tiểu Ngọc  hộ khẩu nhà chúng  mới ."
Việc quản lý hộ khẩu ở thời đại  vẫn  nghiêm khắc như đời , chỉ cần nhét cho đồn công an một chút tiền là  thể cho đứa bé  hộ khẩu . Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là  giấy chứng nhận mà thôn cấp cho.
Cái giấy chứng nhận  cũng  lo, quan hệ của Lương Đức Lợi và bí thư chi bộ trong thôn cũng  tệ lắm, mà cái mối quan hệ  tệ lắm ,   cũng sẽ  Cố Hạo Lâm biến thành một trong những bằng chứng để chứng minh Lương Đức Lợi tham ô, trộm cắp.
Mà  những thời điểm như thế , Lương Đức Thắng cũng   gì để gây cản trở cho ông, vì thế sáng sớm hôm , Lương Đức Lợi  đến ủy ban thôn  thuận lợi lấy  giấy chứng nhận.
Sau khi ăn sáng xong,   lên đường  lên trấn .
Trấn  cách làng  xa lắm,   nửa tiếng  đến nơi.
Vùng đất hoang phương Bắc  dân cư thưa thớt, cho dù bây giờ vùng đất hoang phương Bắc    nhiều  hơn cái trấn nhỏ  cũng  thể nào sầm uất cho .
Vừa liếc mắt một cái   thể  thấy từ đầu đến cuối phố, hai bên đường đều là những cửa hàng thấp bé.
Nhà chính ủy, bệnh viện và đồn công an đều  thẳng  một con đường , nhà họ  thẳng đến đồn công an.
Có giấy chứng nhận,    tiền lót đường của Lương Đức Lợi nên chuyện đưa Tiểu Ngọc  hộ khẩu diễn  vô cùng thuận lợi.