Trong  thời gian đầu, nguyên  thật lòng coi Lâm Mẫn như  ruột của , cho nên cô mới  đề phòng Lâm Mẫn, Lâm Mẫn  xem, cô liền cho, Lâm Mẫn  giúp cô giữ, cô cũng cho.
Sau  hai  trở mặt, nguyên   nhiều  yêu cầu Lâm Mẫn đưa  vòng tay, nhưng  nào Lâm Mẫn cũng chuyển chủ đề, thỉnh thoảng Bạch Thư Đình ở nhà phát hiện , cũng  để tâm đến chuyện , thậm chí mắng nguyên  lòng  hẹp hòi, cho đồ còn  đòi .
Nguyên  tổn thương trong lòng, cuối cùng  hỏi tung tích của chiếc vòng nữa.
 Ngu Thanh Nhàn thì khác, cô  sợ đau lòng, hơn nữa đây là đồ của cô, dù   lớn chuyện, huyên náo cho cả khu tập thể  thì cũng là cô  lý.
Trong khu tập thể, ai    ruột của nguyên   cho cô một chiếc vòng tay? Ai mà   đây là hồi môn của cô, một   kế như Lâm Mẫn  tới  lấy  của hồi môn   đưa cho con gái  là  ý gì?
Khi đó, dù Lâm Mẫn ở trong khu tập thể  thế lực,  quan hệ  đến  cũng  cứu .
Lời thuyết phục của Lâm Mẫn cứ thế nghẹn  trong bụng, nụ  gượng gạo  mặt cứng đờ: "Thanh Nhàn, chẳng  chúng     đề cập tới chuyện  nữa ?"
Lúc  Bạch Thư Đình  chuyện Lâm Mẫn lấy chiếc vòng tay của nguyên  đến đây chấm dứt, về   ai  phép nhắc đến.
Ngu Thanh Nhàn  khẩy trong lòng một tiếng, Bạch Thư Đình thực sự  hào phóng với  khác.
Nguyên  chịu đựng oan ức, trong lòng ông   đáng một đồng,  quan trọng bằng việc gia đình  định.
 nếu  thể hy sinh để gia đình  định, ông   thể  chút do dự đẩy nguyên  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-740.html.]
Đổi thành hai đứa con trai của ông  xem? Chỉ cần Lâm Mẫn dám lườm với hai đứa con trai của ông  một cái, ông   thể xốc cả đỉnh đầu của Lâm Mẫn lên.
"Nói xong? Ai  với bà xong ? Ai đồng ý?  đồng ý ? Lúc  chính bà  với    cho Bạch Bảo Châu một cái vòng tay giống của , nên mượn vòng tay của  xem một chút, bây giờ  mười mấy năm trôi qua , ngày nào cũng xem hẳn  phát chán chứ? Mau đổi  cho , bằng  đừng trách   khách sáo."
Sắc mặt Ngu Thanh Nhàn lạnh lùng, Lâm Mẫn , Bạch Thư Đình  ở bên cạnh , trong chuyện  bà  là  đuối lý, đối đấu với Bạch Thanh Nhàn vốn   phần thắng.
Thế là bà  trầm mặc một hồi, hạ giọng : "Thanh Nhàn, con tranh thủ ăn mì , chuyện  tối  tiếp."
Lâm Mẫn xông  khỏi cửa.
Ngu Thanh Nhàn còn  thèm   bát mì, cô  xuống giường, đợi Bạch Thư Đình đến.
———
Lâm Mẫn che mặt trở về phòng, ánh mắt Bạch Thư Đình từ tờ báo chuyển sang bà : "Sao thế?"
Lâm Mẫn dùng sức dụi mắt đến đỏ bừng, bà  gạt  hai giọt nước mắt,  Bạch Thư Đình, ấm ức mở miệng: “Thư Đình,    đưa cơm cho Thanh Nhàn, Thanh Nhàn  hỏi  chiếc vòng tay . Nó , nếu  trả  chiếc vòng tay cho nó, thì nó sẽ  ầm ĩ lên."
Sắc mặt Bạch Thư Đình nhất thời trầm xuống: "Không     với bà  ? Bảo bà đừng quan tâm nó nữa mà? Bà còn  quan tâm nó  gì?"