Quách hiền phi chằm chằm nàng một lát, trong lòng chợt nổi giận, quan tâm gì hết mà vung tay lên. Chỉ đó là loạt âm thanh "choang choang" vang lên, chiếc bát sứ rơi nền gạch vàng ở đất, vỡ tan thành bảy tám mảnh, còn nước thuốc thì b.ắ.n hết lên Thẩm Nghi Thu. Mảnh sứ sắc nhọn b.ắ.n lên từng toé, xoẹt qua cổ tay trắng như tuyết của nàng cứa một đường, rạch một vết dài chừng một tấc*, m.á.u đó cũng theo đó nhanh chóng chảy .
* 10cm
Quách hiền phi vốn chỉ vung tay đẩy Thẩm Nghi Thu , nghĩ nàng cầm chắc cái bát. Lúc thấy tay nàng đổ máu, bà tức sợ, dứt khoát nhào trong n.g.ự.c Dư Châu nhi toáng lên, :
Tại ông trời bắt cho . Tại còn phái thiên sát cô tinh đến tra tấn ...
Lời còn dứt, chỉ từ xa truyền đến một giọng lạnh lùng:
- Ai là thiên sát cô tinh?
Cung nhân trong điện lập tức đồng loạt quỳ xuống thỉnh an:
- Thái tử điện hạ an.
Quách hiền phi quá sợ hãi, chỉ cảm thấy cả lạnh toát, sống lưng ớn lạnh, bà tử chủ mà rùng một cái. Dù rằng ngày thường, mặt con trai bà nũng nịu, mẩy nhưng trong lòng luôn một sợi dây kéo căng. Bà rõ ràng giới hạn cuối cùng của ở , nên cũng bao giờ dám vượt quá giới hạn . Đối với đứa con trai , bà vẫn còn chút rụt rè.
Uất Trì Việt thoáng qua Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy nàng vương đầy nước thuốc. Vạt áo cũng nhuộm thành màu nâu, bộ dạng chật vật thể tả.
Ánh mắt của rơi xuống tay nàng. Chỉ thấy cổ tay trắng muốt, một vết thương dài đang rướm máu. Trên da thịt tuyết trắng lộ vết m.á.u tươi đỏ thẫm, khiến nhớ tới cảnh tượng trong linh đường ở đời .
Hắn tự chủ mà qua chỗ khác, qua dìu nàng lên với cung nhân:
Còn mau dược cục mời y quan tới đây. Thẩm Nghi Thu :
Không cần phiền tới y quan. Chỉ là một vết thương nhỏ, băng bó bôi chút thuốc là .
Uất Trì Việt im lặng kéo cổ tay nàng lên , lạnh lùng :
- Như thế còn gọi là nhỏ?
Quách hiền phi hết ở trong mắt, trong lòng tự dưng dâng lên một trận chua xót. Mẹ ruột ở chỗ bắt nạt, chỉ đau lòng cho thê tử. Bà mím môi, đang định chuyện thì ánh mắt Uất Trì Việt quét tới, khiến bà sợ hãi đem hết lời nuốt xuống.
Uất Trì Việt :
- Mẫu phi mới ai là thiên sát cô tinh?
Ngữ khí của lạnh lùng, chút độ ấm. Quách hiền phi thấy như sét đánh ngang tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-114.html.]
Bà hãi hùng khiếp vía, ngập ngừng :
- Không ...
Uất Trì Việt chẳng bà giải thích, về phía Dư Châu nhi:
Nương nương hồ đồ, các ngươi là hạ nhân, còn khuyên ngăn bà, để bà tùy ý năng hàm hồ. Người ? Đem hai lôi xuống , đánh hai mươi trượng trục xuất khỏi cung.
Hai tên cung nhân lập tức mặt xám như tro, lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu xin tha.
Hai chỉ định đều là tâm phúc của Quách hiền phi. Nhất là Dư Châu nhi, là lớn lên cùng bà, tình như tỷ .
Thái tử lệnh một tiếng, ngay lập tức cung nhân tiến lên để áp giải .
Quách hiền phi thấy con trai thực sự quyết đoán như , khuôn mặt lập tức tái nhợt. Bà quan tâm gì nữa mà xốc chăn bò xuống giường, ôm chặt lấy Dư Châu nhi, cho thái giám đưa nàng .
Dư Châu nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hiền phi, nước mắt lưng tròng :
Xin nương nương bảo trọng, Châu nhi một bước. Quách hiền phi đầu với nhi tử:
Tam lang, , Thái tử điện hạ. Là a nương sai , nhất định sẽ xin Thái tử phi. Chỉ xin con hãy bỏ qua cho Châu nhi , bên cạnh a nương nhất định hai ...
Uất Trì Việt lạnh lùng :
Xin mẫu phi tự trọng. Dừng một chút :
Mẫu phi cần lo lắng để dùng. Trước đó cài ở Đông cung mười bốn , ngày mai nhi tử sẽ đem trả hết cho .
Mặt Quách hiền phi tái mét. Những năm bà liên tục rục rịch lén lút sắp xếp cài Đông cung, tự cho là bản kín kẽ vô cùng. Ai ngờ Thái tử thông minh như thế, đến lượng cũng sai một chút nào.
Uất Trì Việt vốn cho rằng ruột ác ý gì. Đặt tai mắt ở Đông cung cũng là do bà yên lòng về . Hắn cũng vì mà giả vờ như , để mặc cho bà gì thì . Ai ngờ bà một tấc tiến thêm một bước, xem việc nhún nhường là chuyện đương nhiên.
Hắn lướt qua giường, chợt thấy một chiếc áo choàng mới thêu một nửa. Không cần kích thước và hoa văn của áo cũng là bà may áo cho .
Mẹ đẻ yêu thích nhất là cái nên ít khi nữ công, luôn sợ ngón tay trở nên thô ráp. Ngoại trừ thỉnh thoảng đồ cho Hoàng đế , thể khiến bà cam tâm tình nguyện cầm lấy kim khâu, chỉ con trai út của bà.
Uất Trì Việt sang ruột, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Hắn sinh bởi phụ nữ mặt, bà thể coi là con trai, nhưng thể nào nhận bà là .
Trương hoàng hậu là cả của , nhưng cũng a nương của . Bà càng giống như một thầy, tận tâm tận lực dạy bảo , nuôi dưỡng trở thành một vị trữ quân đúng mực.
Quách hiền phi ở đất đến khàn cả giọng, nhưng Uất Trì Việt cũng bà thêm một nào nữa. Hắn hành lễ kéo Thẩm Nghi Thu khỏi điện.
Thẩm Nghi Thu giật , bàn tay đang nắm tay nàng vô cùng thon dài và lực. Thế nhưng, rõ ràng là bàn tay của một nam nhân trưởng thành, mà giờ giống như một đứa trẻ đang bất an, lặng lẽ run rẩy trong tay nàng.