TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 233

Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:32:31
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe lời , khuôn mặt mấy trong xe đều biến sắc.

Uất Trì Việt c.h.é.m định chặt sắt :

- Không khả năng.

Thẩm Nghi Thu cũng tán thành. Thổ Phiên nội loạn, mong cầu hòa còn lớn hơn Đại Yến nhiều, nơi đây chỉ cách biên quan Tây Bắc ngàn dặm nữa thôi, cho dù phá hỏng chuyện nghị hòa, phần lớn quân Thổ Phiên thể yên lặng một tiếng động thâm nhập biên quan ?

Giả thất nghĩ , cũng hiểu rằng đây chắc chắn Thổ Phiên. Mà thể là nội gián bên trong...

Uất Trì Việt trầm ngâm một lát, nghĩ ai sẽ gan to bằng trời như thế, chẳng lẽ là Uất Trì Trạm? Vị tứ của mặc dù luôn ngấp nghé vị trí trữ quân, nhưng tiếc rằng chí lớn nhưng tài hèn mọn. Có tham vọng nhưng thiếu quyết đoán, trong triều cũng chẳng căn cơ gì. Cho dù dã tâm cướp vị trí trữ quân, cũng chẳng bản lĩnh như thế.

Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu . Suy nghĩ của nàng đổi thật nhanh, trong phút chốc đem những khả năng tới cân nhắc một , loại bỏ từng một. Trong triều đương nhiên trông mong Thái tử chết, thậm chí còn nhiều. lúc Uất Trì Việt mang theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, tất cả đều là những giỏi nhất trong mười sáu vệ binh, phục kích Thái tử dễ dàng như . Nếu như một kích trúng, chẳng là đánh rắn động cỏ ?

Uất Trì Việt hỏi thị vệ tới báo tin:

Mai phục ở , bao nhiêu ? Thị vệ :

Hồi bẩm điện hạ, mười dặm phía đường quanh co hiểm hóc, đường đèo chỉ thể dắt ngựa qua. Hẻm núi hai bên đều là rừng rậm, những chắc chắn đang mai phục trong

rừng. Theo điều tra thì tầm trăm , giấu kỹ .

Uất Trì Việt gật đầu:

Hơn phân nửa là thổ phỉ thôi, cần sợ. Giả thất khỏi bật :

Tặc tử từ tới, ăn gan hùm mật gấu gì mà dám động thổ đầu Thái Tuế như .

Thái tử cũng thấy việc vô cùng kỳ lạ. Loại sơn tặc trộm cướp danh tiếng , cướp cũng hầu hết chỉ nhắm mấy thương nhân vãng lai đường, gặp quan binh đuổi khi còn chạy nhanh hơn thỏ.

Có chút kinh nghiệm về sơn tặc, tiếng bước chân liền là một nhóm binh mã cường tráng, đông tướng mạnh, khi còn dùng tới binh đao.

Hắn nghĩ thêm trăm vẫn , liền nghĩ thêm nữa.

Hắn nhéo nhéo mi tâm, phân phó Giả thất :

Kêu xe ngựa dừng , nghỉ ngơi tại chỗ. Ngươi với Giả bát mang theo một trăm cầm cung nỏ phía dò đường, tìm hiểu rõ ràng lai lịch của những mới tính tới chuyện tham chiến .

Giả thất nhận mệnh, lập tức xuống xe, chọn một đội kỵ binh mang theo cung nỏ, xoay lên ngựa cùng dẫn đầu , nhanh như chớp mà tiến về phía .

Tới ngọn núi phía , chỉ thấy đỉnh núi hai bên sừng sững như những tòa tháp lớn. Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đường hẹp bầu trời.

Giả thất nhỏ với :

Quả nhiên là nơi để phục kích. Nói xong liền khoát tay hiệu.

Nhóm cung thủ huấn luyện bài bản, cần Giả thất hạ lệnh, tự động phân tán chỗ, đem đầu mũi tên nhắm hai bên rừng rậm.

Trong rừng truyền tới một trận tiếng vang, một đám chim điểu thi bay .

Giả thất tháo trường cung lưng xuống, giương cung cài tên, cất cao giọng :

Phía là vị bằng hữu nào? Vì giấu đầu cất đuôi, để lộ mặt?

Trong rừng truyền tới một âm thanh thô lỗ, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hô lên:

Gia Gia ngươi là Lưu Thiên Vương đang ở đây, hãy để tiền bạc lụa là lương thực, sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu g.i.ế.c hết cần lý do!

Giả thất liền vui vẻ, thầm nghĩ quả nhiên là đạo tặc mắt. Trong lòng của mỉm , nhưng trì hoãn công việc trong tay, hướng mũi tên chỉ về nơi phát tiếng :

Sơn tặc từ tới, mau hiện chấp nhận đầu hàng. Nếu ông đây sẽ một tiễn xâu hết đống bảng hiệu vô dụng của ngươi thành chuỗi đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-233.html.]

Âm thanh thô kệch lên tiếng:

Các ngươi... Các ngươi thương nhân Hồ? Trong giọng ngập tràn hoang mang.

Giả thất dở dở . Đến thương đội quan binh còn phân biệt , mà cũng dám rừng cướp.

Giả bát buồn bực gãi đầu:

- Kia thực sự là thổ phỉ ?

Làm mà ngốc hơn cả tên lỗ mãng của Thiệu gia ?

Giả thất :

- Trước tiên cho bọn chúng lộ mặt cái .

Nói nghiêng đầu, kéo căng dây cung, chuẩn b.ắ.n tên chỗ phát tiếng .

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong rừng bỗng vang lên một giọng khác:

Có chuyện gì từ từ , chúng chỉ tiền tài, hại tính mạng của ai, chớ bắt chúng động thủ. Chúng một trăm ba mươi tám , mỗi hai thanh đao, ba cái kiếm. Bớt lời vô ích , mau mau để tiền tài của cải ở , tiểu vương sẽ tha cho các ngươi một mạng!

Thanh âm trong trẻo êm tai, như gió xuân thổi qua khe núi, câu nào cũng lưu loát thuần thục tiếng phổ thông. Mà quan trọng nhất là âm thanh , Giả thất Giả bát đều quá quen thuộc.

Giả thất đầu tiên là ngẩn , tiếp theo giật , cuối cùng là cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Giả bát thì như đang lạc trong sương mù, hạ giọng :

A , âm thanh của giống Ngũ điện hạ thế? Làm ăn cướp còn tự báo cáo nhân lực ? Này là... A!

Hắn bỗng nhiên vỗ một cái:

Ngũ điện hạ mất tích... là vì chạy tới nơi sơn tặc đó chứ?!

Giả thất thiếu chút nữa là nhét luôn cung tên miệng , quát khẽ :

- Ngậm miệng!

Hắn xoay ám hiệu "bắt sống" với nhóm cấm vệ, đó bất động thanh sắc mà hô trong rừng:

Đám thổ phỉ từ tới, dám ở mặt ông đây nhăng cuội? Thủ lĩnh là con rùa đen rụt đầu nào đấy? Có gan thì rút đao cầm thương đây đấu với ông nội ngươi một trận !

Giọng của Ngũ hoàng tử vang lên:

Đánh thì đánh! Tiểu vương đây sẽ gặp ngươi. Âm thanh thô lỗ lên tiếng:

Nhị chậm . Ngươi tuổi còn nhỏ, thể yếu ớt, tay chân chậm chạp như đánh tất sẽ gặp bất lợi. Để a tiên phong cho!

Dứt lời hô to với bọn thổ phỉ còn :

Nhị vương dũng cảm nhiệt huyết, chúng là một đấng nam nhi, chẳng lẽ còn bằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi ? Không cần quan tâm là thương nhân quan , g.i.ế.c hết cho ! Giết! Giết hết bọn cẩu quan!

Bọn thổ phỉ trong rừng sục sôi:

- Giết cẩu quan! Giết cẩu quan!

Vừa hô to xung phong liều c.h.ế.t chạy , nhảy từ vách núi đá cao mấy trượng xuống mặt đất, thoáng chốc tụ tập hơn trăm một chỗ.

Giả thất tò mò lên, chỉ thấy những đạo tặc phần lớn chỉ mặc áo ngắn vải thô, đầu quấn khăn đỏ, bên eo cũng buộc đai đỏ, hình như là thống nhất cách ăn mặc với . Còn binh khí thì là đủ loại.

Kẻ cầm đầu là một đại hán râu quai nón cầm một cái rìu cực lớn, hình như là chuyên dùng để bổ củi. Còn thì mang theo cuốc, khiên đinh ba, lưỡi hái, cung tên, côn bổng... Cái gì cần đều .

Loading...