Hôm Khâm Thiên Giám định ngày hôn lễ cho  và thái tử, Triệu Lang xông  đông cung.
 
Lúc bấy giờ,  của Ti Y cục phủ nội vụ đang lấy  đo may hỷ phục cho  và thái tử.
 
Nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, thái tử gạt cung nhân sang một bên và chặn Triệu Lang ngoài cửa. Hắn   rạng rỡ: “Lục  tới chúc mừng  ?”
 
Ở đây có một rổ Pandas
Triệu Lang  thấy  xuyên qua đám , từng bước một tiến về phía  : “Nhị ca, ngày đó tại Nam Khúc nghệ quán,  từng  với  rằng   một vị cô nương  ngưỡng mộ từ lâu. Huynh bảo rằng nếu nàng  tài mạo cùng xuất  tương xứng với , thì  sẽ  chủ   cầu phụ hoàng ban hôn. Lời   thật ?”
 
Nụ   gương mặt thái tử dần biến thành trào phúng. Hắn chắc mẩm tên   yếu đuối  sẽ   gan   bẽ mặt chốn đông , nên  đáp: “Đó là điều đương nhiên.”
 
Nào ngờ,  dứt lời, ngón tay Triệu Lang bèn chỉ về phía : “Nàng! Nàng là  thần  thích. Chính là nàng!”
 
Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán, ánh mắt bọn họ đảo qua  giữa , thái tử và Triệu Lang.
 
Thái tử tức giận, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Lục     đang  cái gì ? Nàng là thái tử phi tương lai của , là nhị tẩu của ,  phụ hoàng đích  ban chỉ. Người tuyên chỉ còn đó,  cần   cho   ?”
 
Mắt Triệu Lang đỏ ngầu, quỳ sụp xuống  mặt thái tử, chắp tay, dập đầu : “Thần  chỉ  Tống Giang Yên và   tự định chung . Chúng  tâm đầu ý hợp. Hôm nay đến đây cầu nhị ca tác thành cho chúng .”
 
Không nghi ngờ gì nữa, những lời   khiến thái tử lâm  thế cư ớp đoạt tình yêu của  khác. Đi xa hơn  càng  khả năng dẫn dắt thêm nhiều nghi ngờ vô căn cứ.
 
Thái tử phẫn nộ đến cực điểm, tóm lấy cổ áo Triệu Lang,  đưa   tới  mặt hoàng đế đối chất.
 
Ta bước , nhẹ giọng  với thái tử: “Nếu chuyện  từ  mà , xin thái tử cho  chút thời gian để  trò chuyện cùng lục điện hạ.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ngay-thai-tu-yeu-cau-ta-ganh-toi-thay-ty-ty/12.html.]
Thái tử gật đầu, tức giận bỏ , đoàn cung nhân, nô tỳ cũng giải tán.
 
Trước đông cung rộng lớn,    mái hiên,   quỳ  thềm đại điện. Gần như thế mà  xa đến .
 
Cuối cùng, chính tay   bóp nghẹt  kỳ vọng của  .
 
Dung mạo   mặt vẫn tuấn mỹ vô song.  ánh  trong đôi mắt   lu mờ. Huynh  nén đau khổ, khàn giọng : “A Mãn, nàng   sẽ cho  thời gian chứng minh…”
 
Ta ngắt lời  : “Chứng minh cái gì? Chứng minh  thể gả cho thái tử? Vậy  thể gả cho , một   rõ  nguy hiểm nhưng vẫn đ â m đầu  ? Chưa  tới   thể thắng thái tử  triều  , chỉ  tuổi xuân  ngắn ngủi,   đợi . Huống hồ, lúc  lâm  nguy hiểm, là   cứu .”
 
Một giọt nước mắt từ khóe mi   rơi xuống, chớp mắt thấm thềm đá. Huynh  : “A Mãn, xin . Ta   nàng sẽ gặp nguy hiểm trong tướng phủ…”
 
“Đủ , đừng  những thứ vô dụng  nữa.” Ta  đầu, giọng lạnh lẽo: “Đại hôn của  ngay  mắt,   cầu điện hạ chúc phúc, chỉ mong đừng quấy rầy thêm nữa, đừng biến  thành chủ đề chế giễu và bàn tán.”
 
Giọng   run run: “Được, a Mãn. Từ biệt hôm nay, Trường Giác sẽ gỡ bỏ nàng  khỏi trái tim. Đây là di vật mẫu phi để  cho . Người hy vọng nó  thể cài  tóc con dâu . Ta tặng nó  cho nàng, xem như quà mừng đại hôn. Đời   sẽ  lấy ai khác.”
 
Di vật? Ta sửng sốt. Mẫu phi   qua đời  ư?
 
“A Mãn, phụ hoàng  đồng ý để  mang hài c ố t mẫu phi về Nam An an táng. Nàng yên tâm,   đau buồn. Mẫu phi triền miên trong bệnh tật, nay   thể hiện thực ước nguyện trở về cố hương,  là nhi tử,   vui. Chỉ là đại hôn của nàng,   thể đến dự. Có lẽ  sẽ dựng nhà  mộ bảo vệ . Ngày , nàng hãy bảo trọng.”
 
Ta nhẫn nhịn  đáp lời. Hồi lâu,   thở dài  xoay  .
 
Đợi đến khi tiếng bước chân   xa dần,  mới  đầu. Trên mặt đất  một chiếc trâm vàng tráng men màu, hình tượng nữ thần  thiết kế tinh xảo, bao bọc bởi đôi cánh sặc sỡ. Nghe  đó là nữ thần bảo hộ của Nam An.
 
Cầm trâm cài trong tay, dõi theo bóng dáng   dần khuất,  cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.