Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 100: Văn Lệ Viện
Cập nhật lúc: 2025-12-15 06:43:43
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nó chịu chuyện với , từ chối giao tiếp với , chuyện gì cũng giấu trong lòng. cứ nghĩ là nó hận ."
"Là của ! Đáng lẽ nên ném nó cho bố nó, lúc nó mới 6 tuổi."
"Từ năm 6 tuổi đến năm 13 tuổi, vắng mặt trong cuộc đời nó suốt bảy năm trời! Tại cứ mải mê kiếm tiền mà chịu dừng để con một chút? Đáng lẽ nên ở bên cạnh bầu bạn với nó."
Khương Lăng đỡ Văn Lệ Viện dậy, ôn tồn : "Khả năng cao là từng giam cầm, hiện tại còn sống vẫn , nhưng chúng sẽ dốc sức điều tra. Bây giờ cô đừng vội đau buồn, hãy mau chóng báo án ."
Vụ án của Văn Mặc thuộc thẩm quyền quản lý của cảnh sát Giang Thành. Nếu cảnh sát thành phố Yến xuất quân thì cần danh nghĩa hợp lý.
Văn Lệ Viện lập tức ngừng , nghiến răng : "Báo! báo án! Nhất định báo án."
Giam cầm? Không là c.h.ế.t!
Vừa nghĩ đến việc con trai mất tích ba năm vẫn khả năng còn sống, trong lòng Văn Lệ Viện lập tức dâng lên niềm hy vọng vô bờ. Bà quệt sạch nước mắt mặt, cả trở nên bình tĩnh .
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Lăng: "Các cô tìm thấy bức tranh ở biệt thự của Sở Kim Căn ? Vậy báo án , các cô mau phái đến đó lục soát . Văn Mặc còn sống, nó nhất định còn sống!"
Sau khi xác nhận bức tranh trong phòng khách nhà Sở Kim Căn và bức phác họa bóng lưng mà Hồ Thủy Phân giấu trong bếp đều là tranh của Văn Mặc, Khương Lăng triệu tập các thành viên trong tổ nhanh chóng rà soát hồ sơ vụ án của Trương Lỗi và Triệu Duệ một nữa.
"A! Chỗ ! Mau chỗ ." Lý Chấn Lương bỗng nhiên chỉ một dòng chữ kêu lên.
Mọi xúm gần.
"Khi phát hiện thi thể, quần áo Trương Lỗi vẫn là bộ đồ thể thao mặc lúc học ngày hôm đó, giày tất đều còn đủ, nhưng thiếu mất miếng ngọc bội Quan Âm đeo bên từ nhỏ. Bố Trương Lỗi đó là vật gia truyền ông nội để cho để cầu bình an."
Nghe Lý Chấn Lương thuật , , đều nghĩ ngay đến món quà cưới mà Hồ Thủy Phân tặng cho con gái —— miếng ngọc bội xanh biếc trong suốt .
Chẳng hiểu , Lý Chấn Lương thấy căng thẳng, nuốt nước bọt cái ực: "Miếng ngọc , là của Trương Lỗi?"
Chu Vĩ gật đầu: "E là đúng ."
Lý Chấn Lương lấy túi vật chứng cất kỹ đặt lên bàn, bốn cặp mắt đồng loạt dán chặt miếng ngọc bội đó.
Lý Chấn Lương chỉ một đoạn trong hồ sơ: "Miếng ngọc giá trị, cho nên lúc của Đội Một từng đưa giả thuyết thể là g.iết cướp của."
Chu Vĩ sang Lưu Hạo Nhiên nãy giờ vẫn im lặng: "Mẹ của Tô Tâm Uyển coi trọng lắm đấy nhé, gặp mặt tặng món đồ quý giá thế ."
Lưu Hạo Nhiên nhếch mép gượng: "Xem trong vụ Trương Lỗi sát hại, Hồ Thủy Phân ít nhất cũng là kẻ chuyện."
Không vì "há miệng mắc quai" mà tâm trạng Lưu Hạo Nhiên lúc tệ.
Nhớ đến tin con gái sắp kết hôn liền lập tức bếp lục lọi, lấy chiếc hộp sắt nhỏ đưa đến mặt , Lưu Hạo Nhiên thở dài thườn thượt.
Hồ Thủy Phân nào rằng, thứ mà bà hí hửng đem tặng trở thành bằng chứng thép tống bà tù.
Khương Lăng : "Văn Mặc và Trương Lỗi đều tìm chứng cứ, còn Triệu Duệ thì ?"
Lý Chấn Lương lắc đầu: "Không tìm thấy manh mối hữu dụng nào."
Chu Vĩ : "Có khả năng liên quan đến Sở Kim Căn, cũng thể là ."
Khương Lăng suy nghĩ một chút: "Được! Hiện tại hướng điều tra, cần chờ đợi nữa. sẽ liên hệ với Đội trưởng Lôi, để Đội Một tiếp nhận vụ án , tranh thủ thời gian hành động, khống chế hai Hồ Thủy Phân và Sở Kim Căn. Các sắp xếp tài liệu trong tay , chuẩn gia nhập tổ chuyên án."
Tất cả đồng thanh đáp: "Rõ!"
Sau khi gọi điện thoại, nhóm Khương Lăng chuẩn đến Cục Công an thành phố.
Lạc Vân Sâm vội : "Để đưa , xe đây."
Lâm Vệ Đông cũng : "Để sư con đưa , trời sắp tối , xe tiện hơn."
Khương Lăng lúc mới gật đầu: "Cảm ơn sư Lạc."
Tiếng gọi "sư " khiến Lạc Vân Sâm cảm thấy tràn trề sức lực, khởi động xe mà nụ khóe môi nén .
Chu Vĩ hỏi: "Cảnh sát Lạc kiếm xe thế?"
Lạc Vân Sâm bí hiểm: "Cục cấp cho đấy. Lệnh điều động của xuống , hôm nay đang chọn văn phòng. Các việc ở , giúp các chọn một phòng rộng rãi, ánh sáng , thế nào?"
Nhóm Lý Chấn Lương đều hướng ánh mắt về phía Khương Lăng.
Khương Lăng ngẫm nghĩ, chiều nay lúc đến Cục tìm thì thấy nhắc gì, là quên việc điều chuyển gặp khó khăn.
Khương Lăng chọn cách thật: "Lệnh điều động của chúng vẫn ."
Lạc Vân Sâm liền vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Việc cứ giao cho , đảm bảo lo liệu êm ." Sư bắt buộc đến Cục thành phố việc chứ, nếu thành lời sư phụ dặn dò?
Thư Sách
Sư phụ bảo phối hợp thật với công việc của Khương Lăng mà.
Khương Lăng nhận thấy năng lực việc của Lạc Vân Sâm quả thực khá.
Ít nhất, cách tranh thủ tài nguyên cho .
Thảo nào bố cô đưa đến hỗ trợ cô. Có một lớn lên trong hệ thống công an, am hiểu các loại quy tắc ngầm như ở bên cạnh, con đường tương lai hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Lạc Vân Sâm đầu hỏi: "Trong các ai lái xe?"
Chu Vĩ lập tức giơ tay: "!"
Lạc Vân Sâm toét miệng : "Đại Vĩ, chiếc xe giao cho lái. Nếu cần dùng xe cũng sẽ tìm , thế nào?"
Chu Vĩ mở to mắt ngạc nhiên vui sướng, căng thẳng về phía Khương Lăng: "Tổ trưởng Khương, cô thấy ?"
Khương Lăng gật đầu.
Cô Chu Vĩ thích lái xe, mà tổ của cô đôi khi cũng thực sự cần dùng đến xe. Giống như trấn Trường Hà , xe quả thực bất tiện.
Chu Vĩ tít mắt, với Lạc Vân Sâm: "Cảm ơn ."
Lạc Vân Sâm về phía , buông một câu tùy ý: "Không gì, vấn đề gì cứ việc tìm ."
Cả nhóm đến Cục Công an thành phố.
Vì vụ án g.iết bằng dây thừng đang trong giai đoạn kết thúc, Đội Một hôm nay đến một nửa quân tăng ca, bóng bận rộn trong văn phòng ít.
Lôi Kiêu thấy Khương Lăng bước , lập tức dẫn cô đến mặt Phạm Uy: "Lão Phạm, vụ án học sinh lớp 12 hại ở trấn Trường Hà bốn năm manh mối, nhóm Khương Lăng phát hiện tình tiết mới."
Phạm Uy hôm nay bận tối mặt tối mũi, căn bản còn tâm trí để ý đến vụ án , ngại ngùng giải thích: "Cô giáo Khương xem , hiện tại thực sự dứt . Khẩu cung nghi phạm lấy xong, bằng chứng cũng cơ bản chốt, tối nay bắt buộc tăng ca để thiện bộ hồ sơ."
Khương Lăng thể thông cảm: "Vậy, Đội trưởng Lôi điều vài , thành lập tổ chuyên án , bốn chúng thể tham gia bộ. Vụ án nhỏ , một g.iết, một mất tích."
Lôi Kiêu suy nghĩ một chút: "Được, sẽ để Trịnh Du theo em, Đội Một tổng cộng điều bốn hỗ trợ, thế nào?"
Khương Lăng: "Được ạ."
Lôi Kiêu gọi Trịnh Du tới, chỉ định thêm ba trinh sát trẻ tuổi, dặn dò vài câu tiếp tục việc.
Trịnh Du nhoẻn miệng với Khương Lăng: "Chúng gặp ."
Khương Lăng mỉm gật đầu coi như chào hỏi, ngay đó bắt đầu phối hợp với cô lên quy trình phá án.
Mọi việc xử lý xong xuôi, thống nhất sáng mai sẽ xuất phát.
Việc nên sớm nên chậm trễ, ai cũng hy vọng Văn Mặc còn sống.
Đến khi Khương Lăng trở đồn công an thì hơn 10 giờ đêm.
Lâm Vệ Đông và Tiêu Văn Quyên vẫn đang đợi ở đó.
Khương Lăng vội đưa hai phòng , áy náy : "Xin bố , vụ án gấp, con chẳng lo gì cho bố cả."
Đã hẹn cùng ăn cơm tối, kết quả Khương Lăng chỉ kịp với ở nhà ăn mười phút, bỏ mặc bố Lâm Vệ Đông một vẽ tranh trong văn phòng.
Cơm ăn một nửa vướng chuyện Văn Lệ Viện đến, cứ rối tinh rối mù lên, ngay cả một câu tâm tình cũng kịp .
Tiêu Văn Quyên , kéo tay Khương Lăng xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, trong mắt sự xót xa niềm tự hào: "Con gái , con là cảnh sát, hiểu và cũng quen . Bố con cũng y hệt con thôi, công việc bận rộn lên là cơm cũng chẳng màng ăn."
Lâm Vệ Đông quanh phòng con gái, xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng: "Không , con cứ việc của con, bố chỉ đến thăm con thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-100-van-le-vien.html.]
Khương Lăng : "Vụ án hôm nay..."
Tiêu Văn Quyên mỉm : "Chẳng cần bảo mật ? Con cần cho bố ."
Khương Lăng đón nhận ánh mắt của , trong mắt cũng ánh lên ý : "Hôm nay và của Văn Mặc trò chuyện khá lâu ạ? Chắc cũng ít ."
Tiêu Văn Quyên bật , lấy ngón tay quẹt nhẹ lên chóp mũi Khương Lăng: "Con giống hệt bố con, khả năng quan sát nhạy bén, cái gì cũng qua mắt hai bố con. , tối nay khi các con , và Văn Lệ Viện chuyện lâu."
Vốn dĩ Văn Lệ Viện đinh ninh con trai hại, năm nào cũng đến trấn Trường Hà tế lễ.
Giờ tin tức của con, Khương Lăng thể là giam cầm, trong lòng bà đột nhiên dấy lên hy vọng.
Niềm hy vọng ập đến bất ngờ khiến bà yên.
Văn Lệ Viện còn tâm trí mà về tỉnh thành? Bà bèn túm lấy phụ nữ duy nhất trạc tuổi ở đồn công an để trút bầu tâm sự.
Cứ thế, Văn Lệ Viện và Tiêu Văn Quyên trở thành bạn bè, trò chuyện lâu.
Tiêu Văn Quyên thở dài, dịu dàng : "Đều là , thể hiểu tâm trạng của cô . Cô với , chỉ mong Văn Mặc còn sống, cho dù tàn phế cũng , chỉ cần còn sống là ."
Khương Lăng "" một tiếng: "Cho nên con đang tranh thủ từng giây từng phút."
Trong điều tra vụ án hình sự, việc triệu tập nghi phạm khám xét nơi ở đều tuân thủ nghiêm ngặt quy định của "Luật Tố tụng Hình sự".
Khương Lăng cũng sốt ruột. dù nhanh đến cũng đợi sáng mai lấy lệnh triệu tập, lệnh khám xét thì mới thể tiến hành bước tiếp theo.
Tiêu Văn Quyên còn gì đó, nhưng Lâm Vệ Đông ngăn bà : "Thôi, con nó mệt cả ngày , chúng đừng nhiều nữa, ngày mai con còn việc."
Tiêu Văn Quyên âu yếm Khương Lăng.
Thời tiết tháng Năm nóng ẩm, thêm bôn ba suốt cả ngày, chiếc áo sơ mi vàng nhạt phẳng phiu Khương Lăng mặc buổi sáng mồ hôi thấm ướt đẫm, màu sắc chỗ đậm chỗ nhạt, trông vẻ lôi thôi.
Buổi tối khí lạnh xuống, nhưng Khương Lăng vẫn còn đổ mồ hôi.
Mồ hôi rịn trán chảy dọc theo thái dương xuống , để vài vệt nước ngoằn ngoèo bên má, cuối cùng lặn sâu trong cổ, ánh đèn phản chiếu lớp nước mỏng manh. Mấy lọn tóc mai rũ xuống cũng mồ hôi dính bết thái dương và bên má.
Con gái hôm nay vất vả quá .
Tiêu Văn Quyên dáng vẻ bận rộn cả ngày của con, lòng đau mềm, bày tỏ thế nào.
Cuối cùng, bà vươn tay dịu dàng ôm lấy Khương Lăng, vỗ về lưng cô: "Mệt lắm ? Mau tắm rửa ngủ con, về đây."
Sáng sớm thức dậy, là một ngày nắng .
Trịnh Du dẫn theo ba tổ viên bước đồn công an, thấy Khương Lăng liền giơ hai lệnh triệu tập, một lệnh khám xét: "Xong xuôi cả , thôi!"
Khương Lăng gật đầu: "Hành động nhanh, trường hợp cần thiết thể nổ súng."
Trịnh Du sờ sờ thắt lưng, trong mắt lóe lên sự phấn khích nóng lòng thử.
Trịnh Du là chịu yên, công tác lâu như việc nội cần, yên bình đến mức... nhàm chán. Lần rốt cuộc cũng thực hiện nhiệm vụ bắt giữ, còn cơ hội dùng súng, thật sự quá tuyệt vời!
Ba tổ viên Trịnh Du dẫn tới đều là những gương mặt trẻ, vì chứng kiến thủ đoạn phá án của Khương Lăng trong buổi tọa đàm nên thấy cô liền cung kính chào: "Chào cô giáo Khương, buổi sáng lành!"
Thời gian gấp rút, Khương Lăng cũng so đo chuyện xưng hô, trực tiếp vẫy tay gọi lên xe.
Cứ thế, tổ chuyên án tám chia hai chiếc xe, một một lao khỏi đường Kim Ô, nhanh chóng xuất phát về hướng trấn Trường Hà.
Văn Lệ Viện chờ ở sảnh cảnh vụ, chân tay run rẩy ngừng vì sợ hãi.
Người phụ nữ cường nhân từng tung hoành thương trường mười mấy năm, giờ phút cũng bộc lộ khía cạnh yếu đuối nhất trong lòng.
Miệng bà lẩm bẩm liên hồi những điều gì đó.
Ghé tai kỹ, là những lời cầu nguyện vụn vặt.
"Còn sống, nhất định còn sống!"
"Ông trời ơi, con cầu xin ông, nhất định phù hộ cho Văn Mặc còn sống."
"Con nguyện giảm thọ hai mươi năm, chỉ cầu đổi lấy sự bình an cho Văn Mặc."
Ngụy Trường Phong bên cạnh thấy mà lòng cũng xót xa. Haizz, cảnh sát lâu năm, sợ nhất là cảnh sinh ly t.ử biệt.
Chỉ hy vọng Văn Mặc vẫn còn sống.
Biệt thự nhà họ Sở.