Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 103: Công Tâm
Cập nhật lúc: 2025-12-15 06:43:47
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
—— Tại tầng hầm, cảnh sát phát hiện một lượng lớn tạp chí đồi trụy, nội dung bên trong tràn ngập những lời lẽ dâm ô thô tục. Sở Tâm Ngôn đưa từ trường học đến Cục cảnh sát, sự cùng của chị gái Tô Tâm Uyển, bé dũng cảm tố cáo việc Sở Kim Căn ngược đãi t.ì.n.h d.ụ.c trong thời gian dài.
—— Tại hiện trường vụ án Trương Lỗi hại, hung thủ để một dấu giày ủng. Qua đối chiếu, dấu vết trùng khớp với giày của Sở Kim Căn.
—— Trong tầng hầm tìm thấy một chiếc búa sắt dính máu. Vết mài mòn búa trùng khớp với vết thương gây nứt hộp sọ phía đầu Trương Lỗi, nhóm m.á.u đó cũng tương thích với nạn nhân.
—— Cũng tại tầng hầm, phát hiện sợi xích sắt, kích thước trùng khớp với vết hằn cổ Trương Lỗi.
Tuy nhiên, vẫn phát hiện dấu vết nào liên quan đến Triệu Duệ.
Khương Lăng quyết định thẩm vấn Hồ Thủy Phân.
Bà là thủ phạm chính, tội danh nhẹ hơn, vẫn còn hy vọng khoan hồng.
Bà cũng là nạn nhân của bạo hành gia đình, đối với Sở Kim Căn nỗi sợ hãi, lòng thù hận.
Việc bà giữ bức tranh của Văn Mặc và sẵn sàng theo gợi ý của bé để cải tạo cách bài trí phòng khách cho thấy, trong suốt ba năm Văn Mặc giam cầm, bà từng dành cho chút thiện niệm.
Tóm , Khương Lăng cho rằng việc cạy miệng bà sẽ tương đối dễ dàng.
Trước khi thẩm vấn, tổ phác họa tâm lý tội phạm chuẩn vô cùng kỹ lưỡng.
Trong thẩm vấn, quan trọng nhất là đ.á.n.h tâm lý – còn gọi là công tâm.
Do đó, càng hiểu rõ tính cách của Hồ Thủy Phân thì càng dễ phá vỡ phòng tuyến tâm lý của bà .
Và đời , hiểu Hồ Thủy Phân nhất ai khác chính là hai chị em Tô Tâm Uyển và Tô Tâm Ngôn.
, Sở Tâm Ngôn chính thức đổi tên thành Tô Tâm Ngôn.
Quay về với cội nguồn, cần mang họ "Sở" đầy tủi nhục nữa.
Sau khi chuẩn đầy đủ, ba Khương Lăng, Lưu Hạo Nhiên và Lý Chấn Lương bước phòng thẩm vấn.
Hồ Thủy Phân vẫn mặc chiếc áo sơ mi bông vụn màu xám xịt khi bắt, cổ áo xộc xệch, lưng áo ướt đẫm mồ hôi khô , kết thành những vệt muối trắng xóa.
Trại tạm giam chỗ tắm rửa, Tô Tâm Uyển cũng gửi quần áo , nhưng Hồ Thủy Phân chẳng còn tâm trạng nào.
Trong đầu bà lúc cứ tua tua cuộc đời . Rốt cuộc, bà sai ở ? Tại từng bước con đường tù tội thế ?
Bà là cô gái nông thôn, từ nhỏ gia đình coi trọng, nhưng Tô Kiến Công – cùng thôn – luôn quan tâm bà. Bà và Tô Kiến Công là bạn thanh mai trúc mã, Tô Kiến Công học giỏi, lên cấp ba, thi đại học, đường đời thuận buồm xuôi gió.
Hồ Thủy Phân cứ nghĩ giữa hai sẽ chẳng còn hy vọng gì, ngờ khi Tô Kiến Công phân công về việc tại xưởng máy nông nghiệp trấn, ông nhờ bà mối đến dạm ngõ, giữ đúng lời hứa năm xưa để cưới bà về.
Lúc , Hồ Thủy Phân vui sướng bao.
Thoát khỏi gia đình yêu thương , gả cho đàn ông yêu, sống trong khu tập thể của xưởng máy, sinh hạ một trai một gái thông minh đáng yêu. Mỗi ngày ông , bà lo việc nhà, hai vợ chồng gì cũng thương lượng nhỏ nhẹ, từng đỏ mặt tía tai. Hồ Thủy Phân cảm thấy hạnh phúc như đang mơ .
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Một cơn bạo bệnh cướp sinh mạng của Tô Kiến Công, cuộc đời Hồ Thủy Phân rơi xuống vực thẳm, thậm chí còn tồi tệ hơn .
Khu tập thể thu hồi nhà, bố Tô Kiến Công mất sớm, một phụ nữ góa bụa mang theo hai đứa con thơ chỉ còn cách về nhà đẻ – cái nơi chật chội, lạnh lẽo và đầy rẫy sự toan tính .
Để hai đứa con sống, Hồ Thủy Phân buộc chấp nhận xem mắt nữa.
Chính lúc , Sở Kim Căn xuất hiện. Khi trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, sống độc , nhà riêng tự xây trấn, dáng vẻ thật thà chất phác. Tuy lương cao, nhưng chấp nhận hai chị em Tô Tâm Uyển và Tô Tâm Ngôn, còn thành khẩn sẽ coi chúng như con đẻ.
Hồ Thủy Phân đồng ý, hai nhanh chóng đăng ký kết hôn.
Hồ Thủy Phân cứ thế dắt díu hai con về dâu nhà họ Sở.
Bà cứ ngỡ từ đây sẽ bắt đầu một cuộc sống yên bình, sinh thêm cho Sở Kim Căn một, hai đứa con, từ từ nuôi dạy lũ trẻ khôn lớn. Nào ngờ, chờ đợi bà là cuộc sống như địa ngục trần gian.
Sở Kim Căn bất lực, ở giường thể " ăn" gì .
Hì hục nửa ngày mà chẳng nên cơm cháo gì, Sở Kim Căn thẹn quá hóa giận, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thậm chí dùng đủ loại dụng cụ để nhục bà, khiến bà khổ thể tả.
Lúc Hồ Thủy Phân mới hiểu tại cuộc hôn nhân của kết thúc bằng ly hôn.
Ban đầu, Hồ Thủy Phân cũng định phản kháng.
Sở Kim Căn sức trâu, động thủ là màng sống c.h.ế.t, còn một tí là lấy mạng sống của hai đứa nhỏ đe dọa, Hồ Thủy Phân sợ hãi.
Và một khi nhận thấy sự nhu nhược của Hồ Thủy Phân, Sở Kim Căn càng thêm phóng túng, càn rỡ, tay ngày càng hung tàn.
Thư Sách
Hồ Thủy Phân còn chỗ nào để , vướng bận hai đứa con, đành bại trận Sở Kim Căn, chỉ còn cách chọn ngoan ngoãn lời. Khi bà lời, Sở Kim Căn sẽ đưa tiền, sẽ mua cặp sách mới cho bọn trẻ, còn đưa chúng lên thành phố sắm quần áo .
Hồ Thủy Phân việc nhà như để chuộc tội, c.ắ.n răng chịu đựng sự ngược đãi t.ì.n.h d.ụ.c của Sở Kim Căn. Bà dùng xác chống đỡ một trời bình yên cho các con.
Trong trời , bọn trẻ một mái nhà, vui vẻ học, lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Cứ như trôi qua hai năm.
Hai năm , Sở Kim Căn cuối cùng cũng thừa nhận thể sinh con, bèn đổi họ cho Tô Tâm Ngôn, để bé nối dõi tông đường cho nhà họ Sở.
Ban đầu, Sở Kim Căn thật lòng coi Sở Tâm Ngôn là con trai.
khi bé càng lớn, dáng càng cao, hình thể dần dáng nam nhi, gặp chuyện gì cũng thích che chở cho và chị gái, Sở Kim Căn bắt đầu ghen tị.
Sở Kim Căn một đàn ông thực thụ.
là kẻ yếu sinh lý.
Nhìn thấy những đặc điểm nam tính ngày càng rõ rệt của Sở Tâm Ngôn, Sở Kim Căn ghen tị đến phát điên.
Hồ Thủy Phân lúc đầu nhận tâm tư đen tối của Sở Kim Căn.
bà là một , theo bản năng bà che chở cho con gái Tô Tâm Uyển.
Tô Tâm Uyển càng lớn càng giống bố ruột Tô Kiến Công, chỉ cần đôi mắt xinh của con gái, Hồ Thủy Phân thấy cuộc sống ý nghĩa —— ít nhất, bà vẫn còn những hồi ức .
Đến khi Hồ Thủy Phân phát hiện mục tiêu của Sở Kim Căn là Sở Tâm Ngôn, cả bà c.h.ế.t lặng.
Hóa , ngược đãi t.ì.n.h d.ụ.c chỉ giới hạn giữa nam và nữ, mà còn thể xảy giữa nam với nam. Bà cũng định phản kháng, nhưng nỗ lực đều vô ích.
Sở Kim Căn coi Sở Tâm Ngôn là vật sở hữu cấm kỵ, Hồ Thủy Phân bất lực.
Điều duy nhất bà thể là cố gắng động viên các con học hành chăm chỉ, để giống như bố ruột chúng, đỗ đại học, xa.
Đi thật xa, càng xa càng .
Quá nhiều đau khổ khiến trái tim Hồ Thủy Phân trở nên chai sạn.
giờ phút trong phòng thẩm vấn, đối diện với đồng nghiệp của con gái, trái tim tê liệt bắt đầu đau nhói từng cơn.
Bà hiểu.
Con gái thực sự hận bà đến thế ? Hận đến mức tự tay đưa ruột tù?
Khương Lăng bắt đầu lên tiếng.
Giọng cô trầm , cũng bình tĩnh.
"Họ tên?"
"Tuổi tác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-103-cong-tam.html.]
"Trình độ văn hóa?"
"Quê quán?"
...
Hồ Thủy Phân trả lời những câu hỏi lạnh lùng một cách máy móc, tâm trí trôi về những ngày tháng xa xưa.
Trình độ văn hóa của bà cao, chỉ miễn cưỡng học đến lớp 8 bỏ học về nhà nông.
Cái thôn nhỏ sinh và nuôi dưỡng bà, nơi từng ghi dấu những tiếng thời niên thiếu của bà và Tô Kiến Công, chẳng thể dung chứa một phụ nữ góa chồng mang theo con thơ trở về.
Nếu thật sự cùng đường, bà chẳng lấy Sở Kim Căn.
Sở Kim Căn xưởng trưởng xưởng gạch thì chứ? Hắn kiếm tiền xây biệt thự to thì chứ? Hắn xe , cầm điện thoại "cục gạch", vẻ doanh nhân thành đạt thì ?
Hồ Thủy Phân nghĩ, giá mà Tô Kiến Công còn sống, cả nhà bốn sống bên , thì bao.
Khương Lăng giơ miếng ngọc bội lên mắt Hồ Thủy Phân: "Còn nhớ cái ?"
Đồng t.ử Hồ Thủy Phân co , ánh mắt liếc về phía Lưu Hạo Nhiên đang ở đầu bàn bên , mặc cảnh phục đầy khí thế.
Khương Lăng lặp câu hỏi: "Còn nhớ vật ?"
Hồ Thủy Phân cả rũ xuống, hồi lâu mới miếng ngọc bội trong túi vật chứng: "Nhớ."
Khương Lăng hỏi: "Miếng ngọc ở ?"
Hồ Thủy Phân buột miệng trả lời: "Nhặt ."
Khương Lăng chằm chằm mắt bà : "Hồ Thủy Phân, nghĩ cho kỹ hãy trả lời."
Lưu Hạo Nhiên lúc cũng lên tiếng: "Thành khẩn khai báo sẽ khoan hồng, ngoan cố chống đối sẽ nghiêm trị. Hồ Thủy Phân, hiện tại chúng hỏi bà, là đang cho bà cơ hội đấy!"
Hồ Thủy Phân nhếch miệng, tạo thành một nụ gượng gạo cứng đờ.
Bà lựa chọn giữ im lặng.
Khương Lăng cầm lấy bức phác họa bóng lưng tìm thấy trong bếp.
Cô đặt bức tranh mặt Hồ Thủy Phân: "Bức tranh , bà nhớ chứ?"
Lần ánh mắt Hồ Thủy Phân tập trung hơn chút, bà kỹ gật đầu: "Nhớ."
"Đây là của Văn Mặc." Khương Lăng cầm một tấm ảnh chụp bóng lưng Văn Lệ Viện đặt cạnh bức tranh.
Nhìn thấy hai hình ảnh giống hệt , ánh mắt Hồ Thủy Phân chút ngẩn ngơ, hồi lâu mới : "À, là nó ."
Khương Lăng đưa bức tranh gần hơn, chỉ vô đường sóng gợn hình chữ "WM": "Chỗ , bà rõ ? WM, là tên tắt của Văn Mặc."
Đuôi mắt Hồ Thủy Phân sụp xuống, vai cũng chùng xuống, bộ quần áo mặc mấy ngày bốc mùi mồ hôi chua loét, cả bà trông như mớ rau dưa héo úa, nhăn nhúm.
"Ừ." Hồ Thủy Phân cuối cùng chỉ đáp một tiếng.
Khương Lăng bỏ bức tranh xuống, một nữa đổi chủ đề: "Sở Kim Căn đưa Văn Mặc về nhà như thế nào? Tại giam cầm ?"
Câu hỏi chạm đến cốt lõi vấn đề, tay Hồ Thủy Phân run lên, vai càng sụp xuống, lưng còng rạp. Bà dường như giấu , nhưng phòng thẩm vấn lạnh lẽo, trống trải, mặt chỉ cái bàn và ba viên cảnh sát, trốn cũng , giấu cũng xong.
Bà chỉ thể còng lưng thật sâu, đầu gần như chúi ngực, mái tóc hoa râm rối bù che khuất quá nửa khuôn mặt, chỉ lộ chiếc cằm tái nhợt thiếu m.á.u và đôi môi run rẩy khe khẽ.
Khương Lăng tiếp tục truy vấn.
"Ba năm nay, nhà các sửa sang một , tại ?"
"Việc trang trí phòng khách là trưng cầu ý kiến của Văn Mặc ?"
"Bà rõ đây là giam giữ trái pháp luật, tại báo cảnh sát?"
Hồ Thủy Phân rơi trạng thái im lặng.
Bà như một pho tượng đất. Dù Khương Lăng tung câu hỏi gì, bà cũng chỉ im lặng.
Đôi mắt vẩn đục dán chặt một điểm mặt bàn, linh hồn dường như bay đến một nơi xa xôi và an nào đó.
Lưu Hạo Nhiên và Lý Chấn Lương đang ghi chép trao đổi ánh mắt với .
Phản ứng của Hồ Thủy Phân trong dự liệu của Khương Lăng.
Bị bạo hành và ngược đãi lâu ngày, nỗi sợ hãi của Hồ Thủy Phân đối với Sở Kim Căn ăn sâu xương tủy.
Bà sợ sự đổi.
Bà chỉ duy trì hiện trạng.
Ngoại trừ tình yêu dành cho con cái, bất cứ điều gì thể lay động trái tim tê liệt của bà .
Khương Lăng ngừng thẩm vấn, thản nhiên ghế, dựa lưng .
Những câu hỏi đó chẳng qua chỉ là màn khởi động, vở kịch thực sự vẫn còn ở phía .
Khương Lăng nghiêng đầu, gật nhẹ với Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên cúi , nhấc chiếc máy ghi âm chân lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đó nhấn nút phát.
Băng từ bắt đầu chậm rãi xoay chuyển.
Máy ghi âm phát tiếng rè "rè... rè..." của dòng điện.
Hồ Thủy Phân đang như mất hồn, cũng chẳng để ý cảnh sát gì gì.
Bỗng nhiên, thần sắc bà khựng .
Tai bà bắt một âm thanh quen thuộc.
—— Đó là một giọng nữ dịu dàng, mềm mại, đó là giọng của con gái bà, Tô Tâm Uyển.
"Mẹ là một chăm chỉ, khéo léo."
"Mẹ trồng rau, nấu ăn ngon. Rau xanh ăn trong nhà đều do trồng, và em trai thích nhất món đậu phụ kho thịt, món trứng vịt xào ớt ."
"Mẹ khéo tay lắm, đan len. Áo len mặc đều do đan, mềm mại, ấm áp ."
"Trước khi bố còn sống, lắm. Mẹ giòn tan như tiếng chuông bạc, vui tai lắm. từ khi lấy Sở Kim Căn, bao giờ nữa."
"Mẹ lẽ , tiếng kêu t.h.ả.m thiết từ phòng vọng ban đêm lớn, lớn, giống như tiếng heo chọc tiết ở quê . Cho đến tận bây giờ, chỉ cần ban đêm chút động tĩnh, vẫn sẽ co rúm trong chăn mà run, run đến mức rõ cả tiếng hai hàm răng va lập cập."