Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 104: Công Tâm 2
Cập nhật lúc: 2025-12-15 06:43:48
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mẹ luôn hy vọng sớm kết hôn."
"Bà ở trong phòng la hét t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết, đường thì hai chân dạng , một bước mồ hôi đầu vã như tắm, đau đến mức mặt mày trắng bệch. Thế nhưng sáng vẫn giả vờ như việc gì để nấu mì cho Sở Kim Căn ăn. Bà gả cho một gã súc sinh bằng heo chó, mà còn hy vọng tìm đàn ông để kết hôn ? Ha ha, thật nực !"
Hồ Thủy Phân im lặng lắng , gân xanh thái dương nổi lên rõ rệt.
Cả bà run rẩy bần bật.
Hai bàn tay bà bấu chặt , các đốt ngón tay vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
Giọng của Tô Tâm Uyển vẫn tiếp tục vang lên từ máy ghi âm.
" từng khuyên bà , bảo bà ly hôn , rời xa Sở Kim Căn , nhưng bà chịu."
"Sau khi bố qua đời, một nửa con bà cũng c.h.ế.t theo."
"Nửa còn , bà sống vì chị em ."
"Thế nhưng, và Tâm Ngôn hiện tại rời khỏi cái nhà đó , tại bà vẫn chịu rời ?"
"Có lẽ, là do bà tê liệt. Có lẽ, vì hai chữ ' lời' ăn sâu cốt tủy, khiến bà phản kháng thế nào. Hoặc lẽ... là sợ hãi. Sợ đánh, sợ mất mạng, sợ rời sống nổi, sợ những ánh mắt dị nghị của đời."
Giọng Tô Tâm Uyển bắt đầu nghẹn ngào.
"Đừng sợ, ơi!"
"Mẹ còn con, còn Tâm Ngôn."
"Con hận . Là nuôi chúng con khôn lớn, cố gắng hết sức , chúng con điều đó."
"Sở Kim Căn chạy thoát , chờ đợi chỉ con đường c.h.ế.t. thì khác. Mẹ ơi, con cầu xin , hãy phối hợp với cảnh sát, thành khẩn khai báo. Dù phạm pháp cũng đừng sợ, thể tranh thủ sự khoan hồng của pháp luật. Nếu tù, con và Tâm Ngôn sẽ thường xuyên thăm, chờ ngày trở về."
Nước mắt từ khóe mắt Hồ Thủy Phân lặng lẽ trượt xuống.
Chảy dài gò má.
Tuy thành tiếng, nhưng lồng n.g.ự.c bà phập phồng kịch liệt. Nỗi đau khổ tột cùng khiến bà thể kiểm soát nhịp thở của .
Băng từ vẫn tiếp tục .
Giọng bên trong chuyển sang một giọng nam trầm thấp.
"Là con, con là Tâm Ngôn, Tô Tâm Ngôn đây."
Cơ thể Hồ Thủy Phân giật b.ắ.n lên như dòng điện cao thế đ.á.n.h trúng.
Bà buộc ngước mắt lên, ánh mắt dán chặt chiếc máy ghi âm.
Bà lắc đầu lia lịa, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Lời của Tô Tâm Ngôn ngắn gọn: "Con hận ."
Tiếng gọi "" giống như một cây kim dài, đ.â.m xuyên qua trái tim vốn nát tan của Hồ Thủy Phân.
Trong cổ họng bà phát tiếng rên rỉ nghẹn ngào "Ách a...", như tiếng thú hoang đang hấp hối.
"Tuy con về ngôi nhà đó, nhưng chỉ cần gọi, con đều sẽ về."
"Vì con , nếu con về, ông sẽ đ.á.n.h ."
"Con yêu ."
Câu của Tô Tâm Ngôn như một chiếc búa tạ khổng lồ, đập nát vụn chút lòng tự trọng cuối cùng của Hồ Thủy Phân.
"A ——"
Hồ Thủy Phân hét lên một tiếng thê lương, giống tiếng , xé gan xé phổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-104-cong-tam-2.html.]
Tiếng hét chứa đựng sự đau đớn, tuyệt vọng và hối hận tột cùng, gần như phá tung nóc phòng thẩm vấn.
Bà thể vững nữa, cơ thể như một lực lượng vô hình đ.á.n.h gục, đột ngột đổ rạp về phía , trán đập mạnh xuống mặt bàn kim loại lạnh lẽo, phát tiếng "Rầm" trầm đục!
"Đừng!"
"Đừng nữa!"
"Cầu xin các , đừng để bọn nó nữa ——"
Hồ Thủy Phân còn im lặng nữa, đó là sự sụp đổ , như trời long đất lở.
Bà gục bàn, đôi vai gầy guộc rung lên bần bật, phát tiếng lóc tuyệt vọng như con thú cái thương. Nước mắt, nước mũi, nước miếng hòa , nhem nhuốc đầy mặt. Tiếng của bà liên tục mà đứt quãng, xen lẫn tiếng thở dốc, nấc nghẹn và tiếng nôn khan, như nôn hết cả ruột gan ngoài.
"... con , đáng c.h.ế.t!"
" hại chúng nó, hại đời chúng nó ..."
Hồ Thủy Phân bắt đầu sám hối trong lộn xộn, giọng vỡ vụn.
" sợ ông , thực sự sợ ông ."
"Ông , ông là súc sinh. Ông dùng cái cây cán bột to như thế thọc chỗ đó của , đau lắm, đau lắm..."
Thư Sách
"Ông bảo nếu lời, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Uyển Uyển và Tâm Ngôn, sợ hãi!"
Hồ Thủy Phân đột ngột ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi và hỗn loạn tột độ.
"Ông còn g.i.ế.c ."
"Ông thực sự dám g.i.ế.c đấy."
" thể để Uyển Uyển và Tâm Ngôn c.h.ế.t , cứu chúng nó."
" bước nữa, với Kiến Công . thể để con của mất mạng. c.h.ế.t đáng tiếc, nhưng để chúng nó sống!"
Cơ thể Hồ Thủy Phân run lên kịch liệt, tưởng chừng như giây tiếp theo sẽ ngất lịm .
Phòng tuyến tâm lý xây bằng sự "im lặng" sụp đổ những lời trần thuật bình tĩnh của các con, tiếng gọi "", câu "Con yêu ". Lộ bên trong là một vùng phế tích hoang tàn, nơi nội tâm bà nỗi sợ hãi nhấn chìm, cảm giác tội gặm nhấm sạch sẽ, chỉ còn đau khổ và sự tự căm thù bản .
" xin khai, khai hết."
Hồ Thủy Phân buông xuôi, liệt ghế, bắt đầu kể tất cả những gì bà trải qua trong những năm qua.
"Là... là Sở Kim Căn, là g.i.ế.c Trương Lỗi."
"Năm đó Tâm Ngôn học lớp 11, sắp lên lớp 12 phân ban, nhưng bỗng nhiên đổi ý, bắt thằng bé nghiệp cấp ba xong về lò gạch việc. đồng ý. cái gì cũng thể , nhưng việc thì , con của Kiến Công bắt buộc học đại học."
"Hắn bảo, chỉ cần giúp một việc, sẽ đồng ý cho Tâm Ngôn tiếp tục học. hai lời liền nhận lời."
"Là giúp lừa Trương Lỗi khỏi trường, là cho t.h.u.ố.c ngủ nước của Trương Lỗi, cũng là nhét thằng bé xe. Là ! là đồng lõa g.i.ế.c !"
"Vì để Tâm Ngôn học đại học, tay dính m.á.u , con ! tội..."
"Thằng bé đó nhận , thấy liền gọi 'cô Hồ', nó lắm, lên ấm áp như ánh mặt trời . Thế nhưng, chính tay đưa nó cho Sở Kim Căn."
"Cũng là chôn xác nó xuống đất, lúc tay run lẩy bẩy. Sở Kim Căn bên cạnh c.h.ử.i mắng, dám ."
"Miếng ngọc bội đó, là của Trương Lỗi."
"Là nó lén đưa cho khi c.h.ế.t. Nó bảo miếng ngọc đáng giá, cầu xin cứu nó."
" táng tận lương tâm, nhận ngọc nhưng gì cả, vẫn trơ mắt nó c.h.ế.t. Mấy năm nay, chỉ cần nhắm mắt là thấy khuôn mặt trắng bệch của Trương Lỗi, căn bản ngủ yên ."
Nói đến đây, Hồ Thủy Phân bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt chằm chằm Lưu Hạo Nhiên: "Cậu lên giống Trương Lỗi. Vừa thấy , liền là nó về tìm đòi mạng. đưa ngọc bội cho , chính là đem mạng trả cho nó, như cũng coi như là... huề nhỉ?"