Trọng Sinh: Người Quản Lý Hồ Sơ Tội Phạm - Chương 87: Tô Tâm Uyển
Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:55:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Khương Lăng trầm xuống: "Tại ?"
Khương Lăng , việc phát hiện em gái qua với kẻ buôn ma túy tạo áp lực cực lớn lên Ứng Tùng Mậu. hiện tại chuyện sáng tỏ, chuyên án 4.26 cũng sắp kết thúc, lẽ áp lực đó giải tỏa chứ?
Đôi mắt Khương Lăng như hồ nước sâu thẳm, hút cạn ánh sáng chiếu . Ứng Tùng Mậu bất giác cảm thấy hoảng hốt. Anh giải thích quyết định của thế nào đây?
Vì em gái dính líu đến ma túy, Ứng Tùng Mậu luôn cảm thấy bản " sạch sẽ". Chỉ khi nhổ tận gốc tập đoàn tội phạm gieo rắc tai ương , mới cảm thấy vết nhơ gột rửa. Hơn nữa, địa ngục thì ai ?
Đội Cảnh sát phòng chống ma túy thành phố Nhạc Châu mới thành lập, nhiều trinh sát còn nắm rõ các loại ma túy, tính chất hóa học cơ chế gây nghiện trận. Ứng Tùng Mậu hiểu d.ư.ợ.c lý, phân biệt các loại chất cấm. Anh gia nhập đội sẽ giúp cảnh sát Nhạc Châu nhanh chóng phá vỡ mạng lưới buôn bán ma túy chuyên án 4.26, cứu vớt thêm nhiều khỏi nanh vuốt của "cái c.h.ế.t trắng".
Vì , đăng ký. Và , sẽ chọn.
Anh cũng , luyến tiếc các đồng nghiệp ở Cục Công an thành phố Yến. Và... luyến tiếc Khương Lăng.
Ngay từ đầu gặp mặt, Ứng Tùng Mậu lặng lẽ để ý đến nữ cảnh sát vết sẹo thái dương, thường dùng kẹp tóc ngọc trai vén gọn tóc mái . Anh sẵn lòng hỗ trợ cô, thấy đôi mắt sáng ngời của cô khi phá án, hiểu về quá khứ và sở thích của cô. Anh dè dặt tiếp cận, mong trở thành bạn của cô.
giờ đây, buộc rời . Anh thổ lộ tình cảm vì đây lúc thích hợp. Anh tạo áp lực cho Khương Lăng, cũng cô lo lắng.
Nén nỗi buồn ly biệt, Ứng Tùng Mậu mỉm : "Có những việc nên , và những việc ."
Khương Lăng đôi mắt đang cong lên của , thấy trong đó sự quyết tâm dũng cảm, rõ nguy hiểm vẫn dấn tuyên chiến với ma túy.
Anh là . Và cũng là một dũng cảm.
Kiếp em gái và cha đều còn sống, trong lòng sự vướng bận, chắc chắn sẽ quý trọng mạng sống hơn. Hy vọng kiếp , sẽ một kết cục .
Khương Lăng khẽ gật đầu: "Được, ."
Biết Khương Lăng hiểu , Ứng Tùng Mậu nghiêm, dập gót chân, giơ tay chào theo điều lệnh. Vô vàn lời ùa đến nơi cổ họng nhưng nuốt xuống.
Khương Lăng chào đáp lễ: "Ứng Tùng Mậu, bảo trọng!"
Xin hãy bảo trọng. Xin hãy trân trọng sinh mệnh của . Xin nhất định, nhất định sống thật .
Ứng Tùng Mậu rời . Lần bóng lưng còn vẻ tiêu điều như lúc bước từ văn phòng Phó Cục trưởng Chung, mà đĩnh đạc, vững chãi, từng bước chân đều kiên định.
Khương Lăng dõi theo mãi, ngay cả khi bóng khuất cầu thang.
Lâm Vệ Đông thấy con gái tần ngần mãi, bèn lên tiếng nhắc: "Khương Lăng, thôi."
Vừa ông rõ những gì Ứng Tùng Mậu . Tuy bản năng của cha luôn cảnh giác với gã trai tiếp cận con gái , nhưng thanh niên chủ động xin trận ở vị trí nguy hiểm như , Lâm Vệ Đông cảm thấy cũng khá thuận mắt.
Khương Lăng thu ánh , im lặng theo bố. Vừa cô suy nghĩ: Tiếc là kiếp cô nhiều về Ứng Tùng Mậu, chỉ năm 2000 chuyển sang cảnh sát chống ma túy, đó hy sinh dũng. cụ thể năm nào, hy sinh trong cảnh nào thì cô mù tịt.
Chỉ thể dặn dò cố gắng bảo vệ bản , khi gặp chuyện hãy nghĩ đến gia đình nhiều hơn, đừng liều lĩnh xông pha.
Thấy con gái trầm ngâm, Lâm Vệ Đông cô ảnh hưởng bởi Ứng Tùng Mậu, bèn sang hỏi Phó Cục trưởng Chung: "Cậu Ứng Tùng Mậu tình hình thế nào?"
Phó Cục trưởng Chung hiểu tâm trạng của Lâm Vệ Đông, bèn giới thiệu Ứng Tùng Mậu một cách nghiêm túc:
"Phó Đội trưởng Đội Kỹ thuật, kỹ thuật giám định vật chứng xuất sắc, Thạc sĩ Đại học Công an, là bằng cấp cao nhất trong Cục chúng , tiền đồ vô lượng. Chúng phá một vụ án ma túy, nguồn gốc từ Nhạc Châu nên cần phối hợp điều tra liên tỉnh. Cậu chủ động xin chuyển sang Đội Cảnh sát phòng chống ma túy Nhạc Châu cũng là vì tiếp tục phá án."
Ông giấu chuyện Ứng Ngọc Hoa dính líu đến vụ án. Dù Ứng Tùng Mậu cũng từng là trẻ tuổi ông coi trọng nhất. Tuy em gái liên lụy, nhưng chỉ cần lập công lớn trong vụ án , tiền đồ của sẽ còn trở ngại.
Lâm Vệ Đông thầm gật đầu. Bằng cấp, tư lịch, ngoại hình, miễn cưỡng cũng chấp nhận .
Đứng bên cạnh, Lạc Vân Sâm bỗng cảm thấy một tia nguy cơ.
Trước khi đến gặp Khương Lăng, Lâm Vệ Đông từng hỏi ý kiến : "Con gái lớn của tìm . Con bé tên Khương Lăng, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, 16 tuổi thi đậu trường cảnh sát, 20 tuổi ngành, hiện tại 21 tuổi, một bài luận văn về phác họa tâm lý tội phạm, năng lực hình sự xuất sắc. bận công việc , con bé về Bắc Kinh. lo bên cạnh con bé hỗ trợ đắc lực, nguyện ý chuyển đến đó một thời gian, phụ tá cho nó ?"
Lúc đó Lạc Vân Sâm xong thấy hứng thú. Chỉ riêng quá trình trưởng thành của Khương Lăng khơi dậy sự tò mò lớn trong . Anh là con một, gia đình êm ấm, tưởng tượng nổi một cô bé thế nào để trưởng thành và trở thành cảnh sát trong cảnh khắc nghiệt như .
Hơn nữa, sư phụ còn đ.á.n.h giá "năng lực hình sự xuất sắc"! Lâm Vệ Đông là khiêm tốn, ít khi khen nhà. với Khương Lăng, ông tiếc lời ca ngợi. Là do sư phụ "yêu ai yêu cả đường ", Khương Lăng thực sự xuất chúng?
Lạc Vân Sâm nghiệp Đại học Công an, về thẳng Cục Công an Bắc Kinh, 2 năm theo học Lâm Vệ Đông chuyên về phác họa hình sự. Anh giúp phá nhiều vụ trọng án, thường xuyên trợ giảng cho sư phụ, coi là tài năng trẻ tiếng tăm. Dù , bao giờ nhận lời khen ngợi nồng nhiệt như thế từ sư phụ. Nhiều nhất cũng chỉ là cái vỗ vai: "Làm lắm", hoặc lời giới thiệu: "Đồ của , cũng tàm tạm."
Khương Lăng thực sự khơi dậy lòng hiếu thắng của .
Thực sự lợi hại đến thế ? Bảo phụ tá cô một thời gian? Anh xem thử rốt cuộc là ai phụ tá ai!
Thế là Lạc Vân Sâm đến đây. Đêm khi , cha còn bàn tán xôn xao.
"Có ông Lâm biến thằng Vân Sâm nhà thành con rể cả ?"
Thư Sách
" thấy lý đấy. Nói là rèn luyện ở cơ sở, thực chất là tạo điều kiện cho đôi trẻ bồi dưỡng tình cảm."
"Bà ý kiến gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nguoi-quan-ly-ho-so-toi-pham/chuong-87-to-tam-uyen.html.]
"Ha ha, ý kiến gì ? Thằng con tự cao tự đại, bao nhiêu cô xinh ở khu tập thể nó đều chê ỏng chê eo. Lần hiếm khi ông Lâm ý định, ủng hộ cả hai tay."
"Nhỡ cô bé ưng con thì ?"
"Ái chà, thế càng mừng. Ai bảo nó mắt cao hơn đầu, kén cá chọn canh? Phải trị cho nó bớt cái thói ngạo mạn ."
Lạc Vân Sâm bỏ ngoài tai những lời đùa cợt của cha . Làm con rể sư phụ? Sao thể! Sư phụ là sư phụ, sư là sư , đừng vớ vẩn.
Đến thành phố Yến, gặp Khương Lăng "bằng xương bằng thịt", Lạc Vân Sâm cảm nhận sự xa cách của cô. Dù gọi một tiếng sư , nhưng cô chịu bắt tay, cũng chung đội với .
Cô bảo: Sư Lạc tiền đồ rộng mở, hà tất chôn chân ở thành phố Yến?
Nghe thì đấy, nhưng lọt tai thấy chối thế nhỉ? Đây là khen ngợi ? Rõ ràng là từ chối khéo.
Ban đầu Lạc Vân Sâm nghĩ do cảnh lớn lên khiến tính cách cô lãnh đạm. thấy cô quan tâm Ứng Tùng Mậu, chủ động giới thiệu Lâm Vệ Đông là bố, mới Khương Lăng cũng lúc nhiệt tình, chỉ là... cô lãnh đạm với riêng mà thôi.
Chẳng lẽ cô thực sự chê , ở , hợp tác với ? Vậy thành nhiệm vụ sư phụ giao phó?
Lòng tự kiêu vốn của Lạc Vân Sâm dường như... đả kích đôi chút.
Buổi tối, Khương Lăng ngủ khách sạn. Sau khi ăn cơm cùng bố , cô trở về đồn công an.
Tiêu Văn Quyên bịn rịn nắm tay con gái, nước mắt cứ trào : "Lăng Lăng, ... con quen, ép con ở . Ngày mai bố sẽ đến đồn thăm con nhé?"
Khương Lăng vội gật đầu: "Vâng ạ, ạ."
Sống hai kiếp , Khương Lăng thấy ai mau nước mắt như . Cũng bao giờ cô ôm ấp, vuốt ve nhiều như hôm nay.
Như bù đắp những tháng ngày xa cách, Tiêu Văn Quyên thấy Khương Lăng là ôm chặt lấy, gọi: "Con , con gái đáng thương của ..."
Khó khăn lắm bà mới bình tĩnh , nhưng tay thì rời con nửa bước. Lúc thì nắm tay, lúc thì ôm vai, chốc chốc vuốt ve gáy cô như thể cô vẫn là đứa trẻ cần vỗ về.
Chứng sợ tiếp xúc cơ thể của Khương Lăng thất bại tình mẫu t.ử nồng nhiệt .
Bàn tay cô, từ cổ tay đến ngón tay đều xoa nắn. Đầu cô, từng sợi tóc như nâng niu, từng vết sẹo cũ đều ngón tay run rẩy của nhẹ nhàng lướt qua. Nếu bố ở bên cạnh, Khương Lăng cảm giác sẽ vạch áo cô lên để kiểm tra từng tấc da thịt mất.
Bên tai cô tràn ngập những lời xót xa, nghẹn ngào của .
"Lăng Lăng, vết sẹo do mà ? Có đau con?"
"Lũ buôn trời đánh, con gái chịu bao nhiêu khổ cực thế ."
"Không sợ, sợ, đây , thương con."
Bị ôm chặt lòng, Khương Lăng tránh cũng , đành cứng đờ chịu trận.
Vòng tay thật ấm áp, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Tiếng tim đập thình thịch, như một khúc nhạc êm đềm vỗ về tâm hồn.
Được ôm lâu, cơ thể Khương Lăng dần thả lỏng. Có lẽ là bản năng? Tiếng tim đập của là âm thanh an tâm nhất đối với đứa trẻ, bởi từ khi còn là bào thai, đó là âm thanh quen thuộc nhất.
Dưới sự âu yếm kiên trì của , khả năng chịu đựng tiếp xúc của Khương Lăng tăng lên đáng kể. Ít nhất cô còn thấy phản cảm. Không những phản cảm, cô còn cảm thấy... chút vui mừng. Niềm vui len lén như đứa trẻ giấu viên kẹo, đợi khi ai mới dám lấy l.i.ế.m một cái.
Trong sự quan tâm dồn dập của cha , Khương Lăng cuối cùng cũng cảm giác chân thực: Cô là cha yêu thương. Cha quản ngại đường xa đến gặp cô, xoa dịu trái tim lo âu và xóa tan oán hờn kiếp .
Màn đêm buông xuống, đại sảnh đồn công an đèn vẫn sáng nhưng yên tĩnh.
Khương Lăng bước , một bóng dậy, reo lên khe khẽ đầy mừng rỡ: "Khương Lăng, cô về !"
Nhìn kỹ , là Tô Tâm Uyển. Cô mặc áo sơ mi hoa dài tay, quần dài đen, giày vải trắng, trông khuôn mặt càng thêm vẻ đáng thương.
Khương Lăng bước tới, quanh. Ngoài trực ban đang ở quầy, đại sảnh chỉ Tô Tâm Uyển.
"Sao cô ở đây một ? Nhóm Lý Chấn Lương ?"
Tô Tâm Uyển vội giải thích: "Muộn quá nên bảo họ về . Họ bận rộn cả ngày cũng mệt , đợi ở đây là ."