Cuối cùng Phó Thị Lang mặt khuyên can hai ca ca , lúc mới ngăn những chuyện mất mặt.
“Nhị ca, tam ca, chuyện gì chúng tới thư phòng .” Bọn họ ở giữa đường như chẳng khác nào trò cho bọn hạ nhân.
“Không cần.” Phó Nhị lạnh: “Dù chúng đều trở mặt hết , lão tứ cũng đừng giả vờ nữa. Suốt mấy năm nay đại ca nhận ít lợi ích, ngươi cũng kém cạnh gì. Trước đây khi ngươi đỗ tiến sĩ, gia đình chuẩn cho ngươi bao nhiêu tiền, chính ngươi là hiểu rõ. Giờ ngươi quan, phụ còn bỏ một bạc cực lớn cho ngươi. Cuối cùng, tất cả lợi ích đều thuộc về hai các ngươi, và lão tam chẳng gì cả. Chúng chỉ là lấy công bằng cho mà thôi, mà đầu còn mang tiếng .”
Phó Tam và Phó Nhị xong thì giận dỗi bỏ , Phó thế tử cũng phất tay áo trở về phòng. Chỉ còn một Phó Thị Lang, y lệnh cho đám hạ nhân phép để chuyện truyền ngoài.
Phó Ngũ Nương ở nội viện tin tức thì trong lòng bắt đầu coi thường tầm hạn hẹp của hai vị thúc thúc, nàng với Liên Diệp: “Tầm của bọn họ đúng là nhỏ hơn lỗ kim mà, chỉ vì một chút tiền vặt mà bỏ cả mặt mũi.”
Hai đúng là bùn nhão thể trét tường, ngay cả chuyện quan trọng như cũng nhận thức thì dù là ai cũng chẳng thể đỡ bọn họ thẳng nổi.
Nếu phân gia, đại phòng sẽ chỉ còn một phụ , ngoài dù cũng sẽ kém hơn nữ nhi ruột thịt của . Tới lúc đó nàng thể nhân cơ hội mà nối quan hệ với phụ .
Phó Ngũ Nương nghĩ tới đây thì lập tức tiếp cận nhị thẩm, xúi giục bà . Nhị phu nhân và Tam phu nhân khi trở về phòng càng oán hận.
Vì xảy chuyện mà khí trong phủ Định Quốc Công ngày càng tệ, tuy các chủ nhân hề đổi sắc mặt nhưng vết nứt đang ngày một lan rộng, chỉ đợi đến lúc xé rách .
…
Tửu lầu Thái Bạch.
Phó Thị Lang nữ tử bí ẩn mặt, : “Phó quan chủ, thật xin . Giao dịch mà phụ , bọn hủy bỏ.” Ông xong thì đẩy tờ ngân phiếu mặt tới: “Đây là thành ý của chúng , xin ngài nhận lấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-162.html.]
Phó Yểu nhận, chỉ : “Phó đại nhân nghĩ rằng kết thúc giao dịch giữa chúng thì vết rách tình cảm giữa mấy các ngươi sẽ còn nữa ? Với một nào đó, tiền bạc còn quan trọng hơn tình cảm nhiều.”
Phó Thị Lang nhíu mày: “Chuyện của Tam Nương đây, Phó gia của chúng ơn ngài, nếu ngày cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp. Còn bây giờ thì mấy chuyện là chuyện nhà chúng , cần Phó quan chủ bận lòng lo lắng.”
“Việc nhà của ngươi?” Phó Yểu , kéo dải lụa mặt xuống, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng về phía nam nhân trung niên: “Tuy mắt mù nhưng lòng thì , còn ngươi rõ ràng mù mà cứ một mực tự lừa gạt chính .”
Phó Thị Lang đối diện với đôi mắt nàng, thoáng ngơ ngẩn, hỏi: “Phó quan chủ ý gì?”
“Ý của quan trọng, chỉ cần ngươi hối hận là .” Phó Yểu dậy rời .
Dải lụa màu đen vẫn còn để bàn, Phó Thị Lang định cầm lên nhưng cuối cùng cũng chạm tới, sai đem cất , dặn tiểu nhị trong tiệm nếu cô nương lúc nãy tới nữa thì trả cho nàng.
…
Tối đó, thánh nhân vẫn đang phê tấu chương.
Cửa Ngự Thư Phòng đột nhiên dùng một chân đá văng, gió lạnh tiến khiến giấy mỏng bay tán loạn.
Đại thái giám sợ tới mức toan keey lên gọi , nhưng khi thấy tới là ai thì tiếng lập tức nghẹn cổ họng. Thánh nhân vốn khá vui, ngẩng đầu thấy Phó Yểu thì tất cả khó chịu đều đè xuống.
“Phó quan chủ đúng là khách quý hiếm khi tới.”
Phó Yểu cũng lười chào hỏi , thẳng mục đích: “Ta một giao dịch với bệ hạ.”