Khách điếm lớn lắm, ít nhất thì hành lang khá là nhỏ hẹp. Đến khi tất cả căn phòng phía trong cùng, tiểu nhị mới thu ánh mắt đang chằm chằm Triệu Hưng Thái: “Là phòng , ngủ ở ngoài sảnh, các vị việc gì thì thể gọi bất cứ lúc nào.”
“Ừ.”
Phó Yểu bước phòng đóng cửa , tìm đại một chiếc ghế dựa xuống, còn lấy từ một nắm hạt dưa, từ từ cắn.
“Quan chủ, chúng thể đợi ngày mai mới ?” Mục tiêu của Triệu Hưng Thái cực kỳ rõ ràng, rằng ở Tu Thủy huyện một món ăn nổi tiếng là canh gà tơ, tới đây chủ yếu cũng vì nó.
“Được, ngày mai bảo tên tiểu tử Liễu Phú Vân mời khách.” Dù tiền của Triệu Hưng Thái cũng là tiền của nàng.
Tam Nương thế thì cụp mắt.
Thời gian dần trôi, ánh trăng treo đỉnh đầu. Ngay lúc Phó Yểu còn cắn hết chỗ hạt dưa, bỗng tiếng đập cửa vang lên.
Phó Yểu hiệu cho Triệu Hưng Thái qua mở cửa, Triệu Hưng Thái gật đầu, ở một bên của cánh cửa, mở thấy một nam nhân râu ria xồm xoàm bên ngoài. Nam tử đó ôm theo một thanh kiếm, tóc che khuất đôi mắt, rõ gương mặt.
“Đã hơn nửa đêm , các ngươi thôi hả? Cơn buồn ngủ của vì các ngươi mà bay biến sạch đất.” Nam tử chuyện hung dữ: “Nếu còn như nữa thì đây khách sáo đây.”
Triệu Hưng Thái gì, điều nam tử một giọng vang lên lưng : “Ngươi định khách sáo thế nào cơ?”
Nam tử ngờ nàng mở miệng , trong lúc hoảng sợ vô tình rút thanh kiếm trong tay .
Ánh sáng lạnh lẽo như băng sương hiện lên, một dòng khí mạnh mẽ bay tới. “Quả nhiên!” Phó Yểu vươn tay tóm lấy thanh kiếm.
Nàng ngửi mùi m.á.u tươi thoang thoảng Phùng Bằng, chắc chắn rằng đường tới Thủy huyện, từng gặp mặt một thanh thần binh mạnh, thế nên nàng mới ngày nào cũng đến mấy chuyện gặp ma gặp quỷ chỉ đủ để dọa tiểu hài tử của .
Có điều ngay khi bàn tay nàng chạm thanh kiếm, cả kiếm lẫn nam tử đều như băng tuyết, tan biến thấy nữa.
Phó Yểu vung tay giữa trung, híp mắt: “Kiếm hồn.” “Quan chủ, nam tử đó…”
“Không gì.” Phó Yểu phòng: “Nếu trả tiền thì cứ nghỉ thôi, ngày mai tìm Liễu Phú Vân, bắt mời khách.”
Triệu Hưng Thái liếc Tam Nương một cái, đáp: “Được.”
Hôm , Liễu Phú Vân đang xử lý công việc, thấy báo cáo tình hình trong huyện thì khen bộ đầu một câu: “Dạo các ngươi xử lý mấy vụ án nhỏ nhanh.” Mấy thành trấn nhỏ như bọn họ vụ án lớn nào, đa đều là trộm cắp linh tinh. giờ tình hình cải thiện hơn nhiều, ăn cắp bắt cũng tăng nhiều.
Bộ đầu nịnh nọt: “Cái cảm ơn Thẩm cô nương.” “Thẩm cô nương?” Liễu Phú Vân ngẩng đầu hỏi.
“Phải, Thẩm Tích Thẩm cô nương. Ngày nào nàng cũng tới bộ khoái, thấy võ công của nàng tệ, để nàng giúp một tay.” Hắn nào dám rằng lưng Liễu Phú Vân, nhận ít tiền: “Nếu đại nhân thấy tệ thì cũng thể để nàng hộ vệ cận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-178.html.]
Liễu Phú Vân thả giấy tờ tay xuống, thẳng: “Đuổi nàng .”
“Hả?” Bộ đầu kịp phản ứng, vốn nghĩ rằng vị Thẩm cô nương xinh như , còn quen với đại nhân nên mới bỏ qua những lời dị nghị của khác mà kéo nàng quan phủ, mà giờ đại nhân tỏ vẻ vui. Hắn chỉ bất ngờ một chút, đó vội vàng đáp: “Vâng, sẽ ngay.”
Liễu Phú Vân tiếp tục xử lý công việc, đến khi xong hết thì là giữa trưa, khỏi phủ nha từ cửa bên, dạo bước đường lớn.
Hiện giờ chỉ một một , bình thường rảnh rỗi đều ăn cơm ở ngoài. Cho dù là tửu lầu quán nhỏ, chỉ cần thấy các bá tánh sống vui vẻ là thấy thoả mãn.
Hôm nay vốn định ăn mì, ai ngờ gặp một ngoài ý cửa hàng bán canh gà tơ.
“Phó quan chủ?” Hắn ngờ gặp nàng ở đây. “Ồ, thật trùng hợp.” Phó Yểu đáp.
Liễu phú Vân gần như ở giữa đường, dáng vẻ như thể sợ thấy, trong lòng cảm thấy dở dở : “ là trùng hợp.”
“Nếu duyên thì bữa ngươi trả tiền .”
“Đây mới là lý do chính ngài tìm ha.” Liễu Phú Vân xuống cạnh nàng, chào hỏi hai còn : “Hưng Thái cũng ở đây .”
Đến khi qua phía nữ tử bạch y đội mũ rèm còn thì do dự, hỏi: “Vị xưng hô như thế nào đây?”
Tam Nương im nhúc nhích, Phó Yểu đáp: “Nàng , hàng thứ ba, vẫn thường gọi là Tam cô nương. Cái tên ngươi nhớ tới Tam cô nương của chứ?”
“Quan chủ đừng đùa.” Liễu Phú Vân mỉm , sang chuyện khác: “Các vị tới Tu Thủy huyện là chuyện quan trọng gì ? Nếu tại hạ thể giúp thì quan chủ cứ việc .”
“Cái thì cần.” Phó Yểu : “Chúng chỉ tới đây ăn một bữa cơm, chút nữa sẽ về ngay.”
Liễu Phú Vân thế thì gật đầu: “Vậy quan chủ nhất định nếm thử món canh gà tơ , món thật sự hề kém vịt tương ngọt của Thủy huyện các vị.”
Hắn tự tay xé thịt gà.
Đến khi xé xong, một bóng đột nhiên vội vã chạy tới, hỏi Liễu Phú Vân: “Liễu đại nhân, ngươi bảo Hoàng bộ đầu đuổi ? Ta chỉ bộ khoái, giúp đỡ cho bá tánh nơi đây chút, hình như cũng ngươi bối rối gì mà, đòi đuổi chứ?”
Chuyện cũng xem như là việc riêng, Triệu Hưng Thái đang tập trung đồ ăn bàn, ý định xen mồm ; Tam Nương cầm đũa lên, dường như đang thử Liễu Phú Vân sẽ trả lời . Phó Yểu cầm một cái đùi gà, cạnh châm ngòi: “ thế, cô nương nhà thích ngươi, còn sợ vô ý ngươi bối rối nên chỉ dám lén lút giúp đỡ ngươi một chút, cũng gì sai.”
Liễu Phú Vân nhíu mày: “Cô nương thể tới nơi khác để bộ khoái, cần ngươi giúp. Hơn nữa, tình cảm của ngươi thể nào đáp .”
“Ây da, thật là quá tàn nhẫn mà.” Phó Yểu “chậc chậc” hai tiếng, sang với Thẩm Tích: “Cái cục đá thối hoắc hiểu tình yêu gì chứ, đáng để cô nương trả giá nhiều tới .”
Thẩm Tích cắn môi, cố nén nước mắt : “Được, .” Nữ nhi chốn giang hồ, bao giờ vẻ.