“Đây thật sự là thành Kim Lăng?” Triệu Hưng Thái vô cùng kinh ngạc. Nếu nhớ nhầm thì Dư Hàng ở vùng sông nước, thành Kim Lăng thì ở tận Giang Ninh, tới đây bọn họ ít nhất cũng mấy trăm dặm.
Bọn họ chỉ xuống núi, thế mà tới nơi cách đó mấy trăm dặm, điều vượt xa sự hiểu của . Phó Yểu vẫn kiệu, cả cứ lắc lư theo từng bước chân: “Trong cuốn ‘Dụ Thế Minh Ngôn’ rõ, Phạm Cư Khanh vì giữ lời hứa với bạn tri kỉ của , khi c.h.ế.t dùng hồn phách ba ngàn dặm suốt ngày đêm. Hắn thể xa như thế, thì việc tới Kim Lăng trong chớp mắt kì lạ lắm hả?”
Triệu Hưng Thái phản bác, nhưng cho , cuối cùng đành trơ mắt ngắm cảnh vật xung quanh, thử xem nơi thật sự là tòa thành nổi tiếng đó ?
Thành Kim Lăng quả phụ danh tiếng của nó, tới nửa đêm nhưng vẫn náo nhiệt như thường, khác hẳn với mặt hồ phẳng lặng bên cạnh. Sau khi cả ba thành, Phó Yểu đuổi Triệu Hưng Thái : “Ta việc cần , nếu ngươi học nghề thì . Giờ sửu chúng sẽ gặp tại cửa thành.”
Nàng xong thì nhanh chóng dẫn Tam Nương lẫn dòng chen chúc, để một Triệu Hưng Thái im giữa phố phường náo nhiệt, cứ thế dòng bao phủ.
“Thật sự, sẽ , chứ?” Tam Nương lo lắng.
Triệu Hưng Thái bây giờ mới mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù trông nét trưởng thành hơn bạn bè cùng trang lứa, nhưng dù cũng chỉ là một thiếu niên…
“Không . Tên tiểu tử đó tâm tư kín đáo, tính cách cũng cẩn thận, dù gặp chuyện gì cũng sẽ tự nghĩ cách giải quyết, ngươi đừng xem nhẹ .” Chỉ mới lớn chừng đó mà dám một ngoài cầu học, đây là chuyện bình thường dễ gì mà .
Cỗ kiệu ngang qua sông Tần Hoài, hai bên bờ sông vang lên tiếng nhạc, theo tuyết bay khắp ngõ ngách trong thành. Giọng hát của ca kỹ nhẹ nhàng ngân vang, phối hợp với tiếng tỳ bà tựa như nước bay lơ lửng mặt sông, mờ mịt như làn váy của thần tiên, khiến bất giác chìm ảo cảnh.
Phó Yểu thấy Tam Nương dừng chân lắng , cũng vội tiếp. Đợi khúc ca kết thúc, nàng hỏi: “Thế nào?”
“Hay.” Tam Nương thật lòng : “Đây là Kim Lăng ?”
Văn nhân ôn nhu hương, hùng chôn cốt tủng*. Ngay cả khí cũng ngợp trong vàng son.
*Chốn dịu dàng của văn nhân, mồ chôn của hùng.
“ thế, đây là Kim Lăng.” Phó Yểu . “Vậy ngài ?”
“Đi chùa Hộ Quốc.”
“Chỗ cũng chùa Hộ Quốc ?” Tam Nương kinh ngạc. Ngoài kinh thành một ngôi chùa Hộ Quốc, danh tiếng vang dội. Đột nhiên bây giờ ở đây một ngôi chùa như khiến nàng chút bất ngờ.
“Ngươi đừng quên, nơi từng là kinh thành.” Phó Yểu : “Tiền triều xuôi nam, phần lớn những thứ ở kinh thành đều mang tới đây. Chỉ là bây giờ ở Kim Lăng ai gọi là chùa Hộ Quốc nữa, mà đổi thành chùa Đại Từ Ân.”
Ngay lúc bọn họ chuyện, cỗ kiệu xa khỏi sông Tần Hoài, một ngôi chùa xuất hiện trong tầm mắt Tam Nương.
Tất cả xuyên tường trong, tới Đại Hùng Bảo Điện mà phía sân .
Sân chùa gần như gì cả, chỉ một cây Bạch Quả to lớn. Hiện giờ mùa xuân còn tới, nên cây Bạch Quả vẫn trụi lủi, dáng vẻ tiêu điều.
Ngay khi cỗ kiệu Phó Yểu ngừng tán cây, Bạch Quả đột nhiên lên tiếng: “Có vẻ như Kim Lăng hôm nay tiếp đón một vị khách đáng gờm, chỉ mong là tối nay thành trấn yên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-nho-ky-nang-xuat-hon-hoan-doi-than-xac-ta-giup-toa-dao-quan-hung-thinh/chuong-33.html.]
Khác với vẻ ngoài già nua, giọng như của một thiếu niên, ngữ điệu còn vẻ hăng hái
“Đừng hiểu lầm.” Phó Yểu đáp: “Ta chỉ tới đây để moi chút tin tức từ ngươi.”
“Ngươi xem, chỉ là một cây mà thôi, lẽ ngươi tìm nhầm .” Bạch Quả từ chối.
Phó Yểu cũng dài dòng với : “Phế đế của tiền triều một lòng cầu tiên, công pháp trong thiên hạ đều dồn hết về Kim Lăng. Tiền triều diệt, những công pháp cũng biến mất, chỉ cần ngươi cho nó ở , ngày nào cũng gọi tới chuyện phiếm với ngươi.”
Tam Nương: “…” Điều kiện … đúng là ngờ đến.
“Thật ?” Bạch Quả dường như hứng thú, nhưng nhanh chóng lấy vẻ nghiêm túc: “Ngươi mấy quyển sách đó gì? Với tu vi bây giờ của ngươi thì cần mấy thứ đó.”
“Ta chỉ tìm vài thứ thôi.” Phó Yểu .
“Nói cách khác, ngươi sẽ chiếm của riêng, đúng ?” “Phải.”
“Tại ngươi tìm ?” Bạch Quả hỏi.
“Trong tòa thành , nếu bất kì sinh linh nào sống lâu hơn ngươi, chắc chắn sẽ phiền ngươi.”
Bạch Quả im lặng một hồi, : “Vậy tại ngươi rằng thích chuyện phiếm với khác?”
“Khách hành hương từ khắp nơi tới đây, nào qua sân chùa đều thấy mấy lời kỳ quái. Lời đồn truyền khắp nam bắc, ngươi xem tại ?” Phó Yểu đáp.
“…” Cây Bạch Quả ngại, khẽ ho khan một tiếng: “Vậy mỗi ngày ngươi định chuyện với bao lâu? Không thể chỉ một chút .”
“Ít nhất một canh giờ.”
“Thành giao.” Bạch Quả đồng ý nhanh: “Đống sách đó sớm thất lạc, nhưng phần lớn vẫn còn trong thành Kim Lăng. Nếu ngươi nó thì thể cho ngươi , nhưng nếu ngươi chỉ mượn thôi thì thể lấy tới cho ngươi.”
“Được.” Phó Yểu thương lượng xong, lệnh cho giấy rời . “Đợi chút.” Đằng vang lên giọng của cây Bạch Quả.
Phó Yểu ngừng , đầu .
“Ngươi quen hả?” Bạch Quả tò mò: “Giọng điệu lúc ngươi chuyện với cứ như quen nhiều năm .”
Phó Yểu im lặng một hồi, : “Ta nhớ, phần lớn lời đồn đại rằng trong chùa Đại Từ Ân quỷ đều do các khách hành hương nữ một câu là ‘chúng từng quen hả’. Ngươi đếm thử xem, là thứ bao nhiêu ngươi hỏi câu ?”
“Ưm… nhớ rõ.”
“Vậy ? Vậy ngươi nhớ cho kỹ, là , ngươi là cây, chúng cơ hội.” Phó Yểu xong thì lập tức dẫn Tam Nương rời , hề đầu .
Chỉ còn Bạch Quả vẫn yên tại chỗ, giống như ba mươi vạn ngày đêm đó, thể cử động, thể nhảy lên, chỉ thể ngửa đầu bầu trời đầy .