Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 106: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:00:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàn Đàm Tầm Bảo
Luyện hóa một viên yêu đan của Hỏa Vũ yêu thú đối với nàng lúc phần thử thách, nhưng nơi đây thật sự quá , linh khí nồng đậm đủ để nàng thể nhanh chóng hồi phục mỗi khi tan rã.
Thân thể so với đây hơn nhiều, nhưng vẫn thể chống sức mạnh của viên yêu đan Hỏa Vũ yêu thú . Chỉ riêng việc luyện hóa thứ , Cung Thù Hằng tốn mất nửa tháng.
Nàng hấp thu từ từ như nước chảy dài, mà vẫn khiến nàng mấy phen thập tử nhất sinh, c.h.ế.t sống . Mỗi khi ngửa đó, nàng nghĩ, đây lẽ cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Không c.h.ế.t thì thể sống, hơn nữa còn sống một cách sảng khoái hơn. Cung Thù Hằng dường như quên mất thời gian trôi qua bao lâu, quên cả bên ngoài còn một đang chờ.
Nàng lao thẳng xuống hàn đàm, chìm dần về phía đáy.
Chỉ khi chìm xuống tận cùng, nàng mới bên trong thủy đàm ẩn chứa càn khôn. Dòng nước đen kịt dần ánh sáng, chìm thêm chút nữa đến đáy thì cảm giác như đến ban ngày, dòng linh tủy tựa như một dãy núi thu nhỏ phát ánh sáng còn chói lọi hơn nguyệt hoa.
Cái đầu tiên, đó là sự tinh khiết, vô cùng tinh khiết, sạch hơn cả dòng sông trải qua một trận đại hồng thủy quét sạch. Rõ ràng bên cạnh linh ngọc còn mọc những cây rong rêu màu đỏ tươi hình thù như rêu phong, nhưng dù là linh tủy những mảnh đá vụn rơi vãi xung quanh, đó đều hề bất kỳ chút bùn cát rêu phong nào.
Sự tinh khiết đến phi lý.
Cung Thù Hằng bận tâm lắm, sức mạnh của linh tủy mạnh mẽ đến mức thường khó mà tưởng tượng nổi, ngay cả nàng, lúc cũng dám dựa sát , nàng thể chịu đựng sức mạnh thuần túy mà linh tủy phát . Huống hồ những thứ khác.
đến đây , dĩ nhiên thể tay trở về. Những thứ ở gần bảo địa như thế đều là đồ , ngay cả cát cũng khác biệt, là thứ mà thường cầu cũng . Cung Thù Hằng nhanh chóng xẻo một mảng rêu đỏ, nhanh chóng rời xa, đó linh hoạt như cá đáy nước, vớt lên một đống “đá” hình dạng và màu sắc khác .
Trong lúc đó, chỉ một chút sơ suất, nàng vượt quá cách an , khiến mu bàn tay tinh khí vụn vặt bỏng rát đến mức tróc một lớp da. Thứ , khi nào nàng mới phúc hưởng thụ.
Tuy nhiên cần vội, cứ từ từ, tất cả đều là của nàng.
Đang chuẩn rời , nàng chợt đầu một nữa. Dòng linh tủy trông như một dãy núi , nếu từ một góc độ khác, giống như một con long trưởng thành…
Long ư?
Cung Thù Hằng ngẩn một lát, đầu kỹ dường như cũng còn giống lắm.
Sau đó, nàng tích tụ sức mạnh, như một con phi ngư trực tiếp phóng khỏi mặt nước. Mặc dù nàng vẫn sợ khí lạnh trong hàn đàm, nhưng thể huyết nhục vẫn cảm nhận chút ít.
Đã chút thu hoạch, tự nhiên cần ở lâu hơn.
Tiết trời xuân ấm áp đến thật nhanh, dải hoa kim yêu đai còn rụng hết, đào nhỏ (hạnh hoa) trong núi nở rộ, từ xa hồng trắng từng mảng. Bồ liễu ven khe núi mọc bao nhiêu năm cũng cùng góp vui, nhuộm lên một tầng xanh non.
Ngay cả cỏ dại ven đường cũng đ.â.m chồi nảy lộc, nở hoa. Hồng, trắng, xanh lam, điểm xuyết khắp nơi, tràn đầy sức sống.
Măng đông trong rừng trúc khẽ nhú đầu, một con diều hâu lượn lượn trong rừng, như thể đang thắc mắc vì nơi kỳ lạ đến , tại nó thể bay ?
Một đạo bạch quang xuyên phá trung mà hề gây tiếng động, con diều hâu còn kịp phản ứng xuyên thủng cổ, tắt thở, ngay cả tròng mắt cũng kịp nhắm .
“Thành công !” Tô Thanh Chu vô cùng phấn khích, xông túm lấy nó mang , đó rút chiếc lá nhuốm m.á.u xuyên qua cổ , dùng nước sôi sùng sục nấu trong vò đất để nhúng lông một cách dứt khoát.
Tiết Thanh Minh mưa lất phất.
Thời tiết đổi là đổi.
Tô Thanh Chu ngước lên phía , Lục Nhi lâu ngoài, nếu trời trở gió, nàng thể về . Đã mấy ngày qua , vẫn thấy bóng dáng, , về xem ?
Đi lâu như , về nhà sẽ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-106.html.]
Xuống núi là lúc trời gần tối, đều ở nhà, náo nhiệt vô cùng.
Vừa đến cạnh sân thấy giọng Tô Thanh Thần: “Nhị ca và Lục Nhi núi lâu như , vẫn thấy động tĩnh, khi nào mới về. Đi xa như thế, cũng cách nhà bao xa .”
Tô Thanh Lương so với đây yên tâm hơn nhiều về việc hai rời nhà lâu như , dù cũng hiểu rõ hơn mà!
“Lão Nhị vốn cẩn thận và trầm , Lục Nhi càng cần lo lắng. Lâu như về, lẽ là xa .”
Nói là lên núi hái thuốc, nhưng thực Tô Thanh Lương cảm thấy Lục Nhi chủ yếu là dạy dỗ Tô Thanh Chu. Thuận tiện tìm kiếm cơ duyên, điều hòa cơ thể của .
Thoáng cái, bọn họ cùng nửa năm , so với thuở ban đầu, cùng hoạn nạn, cùng sống cùng c.h.ế.t, giờ đây hiểu rõ hơn.
“Không khi nào Lục Nhi mới khỏe .”
Lần còn thổ huyết, thật đáng sợ.
Tô Thanh Thần dựa đó lười biếng : “Ai mà , nhưng một lợi hại như nàng, cuối cùng cũng sẽ khỏe thôi, nhất định sẽ khỏe.”
Tô Thanh Ngọc thở dài: “Thật sự ghen tỵ với Nhị ca, thể ở cùng Lục Nhi, thời gian chắc chắn tiến bộ nhiều.”
Tô Thanh Thần : “Đừng ghen tỵ nữa, ghen tỵ cũng , chúng đều là chất liệu đó. Lục Nhi , hãy suy nghĩ kỹ gì, đó tâm ý dốc sức cho nhất. Đừng đầu , đường đầu dễ , trả giá đó.”
“Ta chỉ thôi.” Tô Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đều trưởng thành quá nhanh, ngay cả Tô lão tứ vốn đáng tin cậy cũng cách ba ngày năm bữa săn , còn nàng thì vẫn chẳng gì nổi bật.
Tô Thanh Chu xuất hiện ở cửa, nhưng bọn họ vẫn đang líu lo chuyện vui vẻ.
“Ta về đây!”
“Nhị ca!”
“Nhị ca về !”
Mọi vui mừng lưng : “Ơ, chỉ , Lục Nhi ?”
Mèo con Kute
Tô Thanh Chu đặt giỏ trúc ở cửa, nhà cạnh bếp lửa: “Nàng vẫn ở trong núi, dặn nếu trời mưa thì cứ về , đợi tạnh mưa .”
Vừa chiếc cát đang bốc nóng hừng hực bếp: “Ta về đến là đúng lúc ăn cơm ?”
“Còn một lát nữa, về đúng lúc lắm, dê núi bắt hôm qua, còn tươi rói!”
Tô Thanh Chu liền còn cửa ngửi thấy mùi: “Lợi hại thật, thể bắt dê núi . Ai bắt ?”
Tô Thanh Lương : “Lão Tứ và Lão Ngũ cùng , Kim Ti Hổ cũng giúp sức nhiều.”
“Kim Ti Hổ ?” Tô Thanh Chu về cũng thấy nó.
Phải thứ thật sự giống như ch.ó , cực kỳ nhạy bén, chỉ cần một chút động tĩnh là vọt ngoài.
“Chắc chạy lên núi , gần đây suốt ngày lượn lờ trong núi, săn tìm thấy niềm vui , cũng thịt ngon, nên ngày đêm đều chạy núi.” Trừ lúc ăn cơm thì nó sẽ về.
Nói cũng kỳ lạ, loài vật , hình thành thói quen, thể nắm bắt thời gian chắc chắn, sáng tối hai bữa cơm, nó bao giờ vắng mặt.