Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 133: --- Ngưng Thần Tụ Hồn Đan

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:01:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người duy nhất ảnh hưởng chỉ y.

 

Cung Thù Hằng thì chút nào tác động.

 

Sống nhiều năm như , chuyện gì mà nàng từng thấy qua.

 

Quẻ bói là thiên mệnh, nhưng cũng nhân sự, việc đều do con .

 

Việc còn tận, thể cam chịu phận.

 

Tô Thanh Chu trở về quán ăn tiếp tục tu luyện công pháp của , Cung Thù Hằng thì dạo quanh phố xá.

 

Nàng cẩn thận quan sát từng cửa tiệm, từng con qua.

 

Sau đó nàng nhận truyền tin của Phong Dung: “Đến Tiềm Uyển đưa đến nơi cô nương đang tạm trú?”

 

Cung Thù Hằng khẽ cau mày, khoảnh khắc tiếp theo nàng từ phố Thủ Quan đến rừng hạnh Tiềm Uyển.

 

Phong Dung mang Thái Hòa về.

 

Thái Hòa chỉ còn thoi thóp một , nguyên thần suýt chút nữa đ.á.n.h tan.

 

Phong Dung cố ý giúp y chỉnh trang, y phục rách nát tả tơi, đầy những vết thương cháy đen, ngừng rỉ máu.

 

“Đây là kẻ ngu xuẩn nhất, kém cỏi nhất trong việc đề phòng khác mà từng thấy, ngay cả những tử của y cũng mạnh hơn y nhiều. Rõ ràng sớm nghi ngờ Thái Tố, mà đầu óc vẫn tỉnh táo mà tin tưởng nàng , lừa cấm địa.

 

Chỉ cần đến muộn thêm một chút nữa, y đ.á.n.h thành tro bụi.”

 

Giọng của Phong Dung bình thản, nhưng thực chất mang theo sự tức giận nồng đậm.

 

Vì tên ngu xuẩn , nó cũng thương, rụng mất mấy cọng lông!

 

Phong Dung xong, liền thấy Cung Thù Hằng nhét một thứ gì đó miệng Thái Hòa.

 

“Ngươi cho y ăn gì ?”

 

“Ngưng Thần Tụ Hồn Đan.”

 

Phong Dung sững sờ: “Thần thông của ngươi khôi phục ư?”

 

Cung Thù Hằng lắc đầu: “Là tranh thủ luyện chế khi ở Yêu vực.”

 

Phong Dung chút thất vọng: “Ta mà, phàm thai nhục thể, thể để ngươi thực sự thi triển .”

 

Cung Thù Hằng cảm thấy như .

 

Phàm là việc gì cũng nên quá tham lam.

 

“Ngươi, chi bằng ngươi về Tiềm Uyển ở, cứ ở mãi quán ăn cũng bất tiện.”

 

“Đó là nhà của , bất tiện? Bây giờ dọn Tiềm Uyển mới thực sự bất tiện.”

 

Cả con chim Phong Dung đều ngẩn : “Nhà ngươi? Quán ăn là nhà ngươi ư?”

 

“Ừm.”

 

“Thế còn Tứ Tượng Sơn thì ?”

Mèo con Kute

 

Cung Thù Hằng : “Tứ Tượng Sơn liên quan gì đến Tô Thanh Hằng?”

 

“Không , ngươi, ngươi thành thế ?” Phong Dung nghi hoặc nàng, thể đổi, hồn cũng đổi ?

 

“Ngươi là cảm thấy mấy đứa do ngươi nuôi dưỡng quá ngu xuẩn, vô phương cứu chữa, nữa, nuôi mấy đứa khác để chơi đó chứ?”

 

Cung Thù Hằng liếc nó: “Ta cái sở thích thích nuôi con đó.” Nàng quả thực nuôi con, may mà mấy đứa nhà họ Tô cũng do nàng nuôi lớn, đều là dựa chính bản chúng, nỗ lực để từng bước sinh tồn trong thế gian .

 

Cung Thù Hằng vội vã rời .

 

Vốn dĩ định , nhưng Phong Dung gọi : “Thật sự quản Tứ Tượng Sơn nữa ư? So với cái quán ăn rách nát nhỏ bé , Tứ Tượng Sơn mới là nhà, là gốc rễ của ngươi.

 

Ngươi cứ để cho tên nghiệt chướng gì thì ở đó hoành hành ư?”

 

Cung Thù Hằng im lặng.

 

Phong Dung tiếp tục : “Ta ba năm trở về, về gặp Khương Thiếu Dương.

 

Hắn coi đó là địa bàn của , tùy tiện , còn đường hoàng tiến , rời khỏi Lưỡng Nghi Cung. Với cái đức hạnh của Thái Tố, gì mà nàng cho? Trừ mạng sống của nàng , hoặc là mạng nàng cũng sẽ cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-133-ngung-than-tu-hon-dan.html.]

 

Ta chỉ hiểu, nàng tuy là phàm thai nhục thể, nhưng cũng sớm bất tử, tu hành nhiều năm như rốt cuộc tu thứ gì?

 

Những chuyện tình yêu thế tục, cũng thể thử, nhưng ít nhất cũng tìm một bình thường. Khương Thiếu Dương, hậu cung đầy rẫy nữ nhân, bên cạnh một đống con cái, nàng rốt cuộc thích điểm gì?”

 

Cung Thù Hằng cũng hiểu, nàng từng thích ai, thật sự thể lý giải tâm tư của Thái Tố.

 

“Không quản nữa, cần nữa, mà là với bộ dạng bây giờ, ngươi nghĩ thể quản ư? Ai cũng c.h.ế.t , cho dù là hồi thi cũng là nhục của đích hồi thi, thế thì tính là gì? Khương Thiếu Dương tuy là phàm nhân, nhưng cũng là thiên mệnh thần thụ, long khí hộ thể.

 

Cái Nhân Hoàng Ấn của chính là chỗ dựa lớn nhất, bây giờ…”

 

“Nhân Hoàng Ấn, đến thì hai năm , đại tế Đại Đế cứ năm năm một , lẽ tế Nhân Hoàng Ấn, tiếp nhận ban ơn của Thượng Cang.

 

Thế nhưng, đó, cách Khương Thiếu Dương tế Nhân Hoàng Ấn khác với đây.”

 

Mặc dù nó ở xa Tiềm Long Quan, nhiều chuyện nó để ý, quan tâm, nhưng một đại tế quan trọng như Đại Đế tế thì nó vẫn cảm ứng.

 

đó là một ngày quan trọng, Đại Tế Tư mặt, nó là thần thú, thần hồn hiện diện giờ Mão khi nhân gian cử hành nghi lễ tế bái.

 

Hai năm , Cung Thù Hằng đang lén lút ở Yêu vực, nên rõ chuyện .

 

“Khác như thế nào?”

 

————

 

Thuốc do Cung Thù Hằng tự tay luyện chế, đừng c.h.ế.t, cho dù c.h.ế.t mà hồn phách tiêu tán cũng thể kéo về sống .

 

Tuy nhiên, nàng cho Thái Hòa dùng chỉ Ngưng Thần Tụ Hồn Đan.

 

Thái Hòa đau đớn sống sờ sờ mà tỉnh dậy.

 

Thần hồn thì còn tiêu tán nữa, nhưng nhục mà y tu luyện bao nhiêu năm đột nhiên trở nên giòn yếu.

 

Bị sét đ.á.n.h thành thế mà y thấy đau, ngược lúc đột nhiên đau nhói.

 

Không chỉ một chỗ, mà là từ đầu đến chân, đau đớn dày đặc, thấu tâm can, xé rách da thịt.

 

Phong Dung thấy y chút động tĩnh, mồ hôi đột nhiên tuôn hòa lẫn với m.á.u thấm ướt ngoài, nó sững một chút, nhanh hiểu , con chim to lớn đang tức giận bỗng nhiên cảm thấy khoái chí trong lòng.

 

là nên đau một trận, mới thể khắc cốt ghi tâm.

 

Người dạy thì khó học, việc dạy một là khắc sâu.

 

Đau qua , cái mùi vị đó thì sẽ phạm cái ngu xuẩn tương tự nữa.

 

Thái Hòa khó khăn hít một mới mở mắt: “Ta, mơ thấy sư phụ .”

 

Phong Dung thảnh thơi ở một bên uống rượu nhỏ, lẽ vì mỏ chim trời sinh khác biệt, đổi hình dạng tiếng vẫn cứ chua ngoa vô cùng: “C.h.ế.t lâu như mới báo mộng cho ngươi, thể thấy ngươi đáng lo cỡ nào, khiến nàng c.h.ế.t cũng an yên.”

 

Ánh mắt Thái Hòa trống rỗng: “Thế nhưng ngươi nàng sẽ c.h.ế.t ? Ta cũng nghĩ nàng sẽ c.h.ế.t, nàng nhất định vẫn còn sống, nhưng nàng rốt cuộc đang ở chứ?”

 

Trong đầu Phong Dung lóe lên tia sáng, dám tin mặt : “Ngươi là cố ý mượn cớ cấm địa đó chứ? Ngươi cảm thấy nàng c.h.ế.t, cho nên ngươi nghĩ nếu ngươi c.h.ế.t nàng sẽ xuất hiện?”

 

Thái Hòa gì, Phong Dung thì tức mà bật : "Nếu , vẫn là nên đưa ngươi về ?"

 

Đồ ngu ngốc!

 

Thái Hòa : "Cửu U Chi Thủy đ.á.n.h cắp, đây chuyện nhỏ, khó lòng chối bỏ trách nhiệm."

 

Cũng là ngu xuẩn, y thấy , nên cam nguyện chấp nhận hình phạt.

 

"Đồ của ngươi mất mà ngươi bắt kẻ trộm, ngươi tự trách cái gì chứ?" Phong Dung banh đầu y xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì.

 

Thái Hòa thở dài: "Tất cả những nơi thể tìm đều tìm, sơn tinh Tứ Tượng Sơn đều thẩm vấn một lượt, bất kỳ nơi nào bất thường."

 

Phong Dung thật sự nhịn : "Ngươi thẩm vấn thế nào? Hỏi là thời gian nào? Có khả năng thứ mất từ lâu ? Chẳng qua là trùng hợp sơn tinh quét dọn phát hiện ."

 

"Không thể nào!"

 

"Phàm sự đều thể! Tứ Tượng Sơn ngoại trừ sư tôn của ngươi, cùng những sơn tinh do trời đất thai nghén mà thành, còn ba các ngươi, và cả Khương Thiếu Dương thỉnh thoảng đến dạo chơi. Ngươi thẩm vấn ?"

 

Phong Dung là một con chim, đầu óc tuy lớn nhưng xoay chuyển thật sự đặc biệt nhanh.

 

Vốn dĩ là một câu vô tình, nó đột nhiên nhớ lời Cung Thù Hằng từng khi nàng bảo nó trở về Tứ Tượng Sơn, chợt nghĩ đến một chuyện vô cùng khó tin.

 

Không thèm để ý đến Thái Hòa nữa, trong nháy mắt biến mất khỏi căn phòng.

 

 

Loading...