Trọng Sinh Nơi Núi Hoang Bận Rộn Trồng Trọt - Chương 144: Dễ Bị Lừa Gạt ---

Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:01:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vô Tận Hoang Nguyên xuyên qua Vô Cực Chi Uyên thông đến Vô Khải Địa Vực một cây cầu nổi lúc ẩn lúc hiện gọi là Thiên Mạch Đạo.

 

Không lúc nào cũng xuất hiện, quy luật gì thì chỉ yêu tộc mới .

 

Viêm Ngọc thử vận may, chính là tìm thấy con đường Thiên Mạch Đạo bắc qua Tòng Cực Chi Uyên.

 

Chỉ cần tìm con đường đó, là thể an vô sự xuyên qua trung của Tòng Cực Chi Uyên, sâu yêu vực.

 

Đương nhiên, cũng nhất thiết gan to tày trời mà chạy sâu yêu vực, chỉ cần tìm con đường giữa yêu tộc và hoang nguyên, bọn họ thể đủ chuyện –

 

Tô Thanh Ngọc lúc đang ở sâu trong yêu vực.

 

Đan Phong Cốc cách Đông Ngu Sơn gần, nhưng đối với yêu tộc mà , vài trăm dặm đường cũng tính là xa.

 

Đông Ngu Sơn trải dài hàng ngàn dặm từ Bắc xuống Nam, thì, Đan Phong Cốc vẫn trong phạm vi của nó.

 

Trong sơn cốc phong cảnh tươi , bốn mùa như xuân.

 

Có dòng suối trong vắt đến đáy, bên trong những viên đá , trong suốt như pha lê, tùy tiện lấy một viên cũng là bảo vật giá trị liên thành.

 

Những con cá dài hơn một ngón tay bơi lội trong nước, những chú chim rõ tên phát âm thanh kỳ lạ, nô đùa trong rừng phong, đôi khi đậu những tảng đá bên bờ suối.

 

Những bông hoa trắng nhỏ tên mọc từ kẽ đá, tỏa hương thơm thoang thoảng.

 

Sơn cốc Tô Thanh Ngọc, kẻ phá hoại, cho tan hoang, nhanh tự lành.

 

Trong núi tính năm tháng, thế gian tháng qua tháng khác.

 

Khương Hoài đây tự sống trong hang động, nhưng giờ thêm một bạn đồng hành, tuy rằng nàng luôn g.i.ế.c nó, nó vẫn vui vẻ, hăng hái chuẩn vật liệu, xây một gác lầu hai tầng bên cạnh hang động.

 

Trông lớn, nhưng nội thất đầy đủ.

 

Có hành lang để phơi nắng, phòng ngủ, sảnh đường để uống , phòng bếp để nấu ăn.

 

Tô Thanh Ngọc mỗi ngày đều đ.á.n.h với nó một trận, nhưng luôn đ.á.n.h .

 

Khương Hoài nỡ tay với nàng, nhưng khi dồn đường cùng thì vẫn động thủ một chút.

 

Bởi Tô Thanh Ngọc t.h.ả.m hại vô cùng, mỗi nàng gây sự, mỗi đều chỉ còn một tàn, Khương Hoài ném xuống suối rửa sạch, sấy khô, đó ném nàng lên tảng đá lớn mà nàng yêu thích.

 

Khương Hoài cảm thấy thật sự động thủ mấy, đối phương sở dĩ t.h.ả.m hại như , thuần túy là vì quá yếu.

 

Yếu ớt như , từ Đan Phong Cốc trở về Tiềm Long Quan, quả thực là ý nghĩ hão huyền. Bất luận nàng con đường nào cũng chỉ c.h.ế.t chứ sống.

 

Yếu ớt như , còn dễ lừa như thế, chạy đến sâu trong yêu vực.

 

Nó tự sống bao nhiêu năm , vốn dĩ cho rằng sống là như , nhưng đột nhiên gặp một , lập tức cảm thấy giống nữa.

 

Chỉ khi bầu bạn, mới hiểu bao nhiêu năm tháng đây sống một gọi là cô đơn.

 

Tô Thanh Ngọc yếu ớt tảng đá, lòng đầy oán hận, mặt trời thì ấm áp, nhưng lòng nàng thì lạnh lẽo.

 

Nàng thể cảm thấy đang ngừng tiến bộ, nhưng cho đến bây giờ, đừng là đ.á.n.h bại Khương Hoài, nàng ngay cả một sợi lông của đối phương cũng sờ tới .

 

Không , đ.á.n.h , nàng một ở đây cùng một con súc sinh đầy lông mà cô độc đến cuối đời ?

 

Đáng hận !

 

Khương Hoài mặc kệ nàng, nghiêm túc học nấu ăn phòng bếp do chính dựng.

 

Một con Lộc Yêu, học cách xây nhà, học cách tìm gia vị, học cách nhóm lửa nấu chín đồ ăn, còn thêm gia vị nữa.

 

Học cách luyện khí, luyện chế đủ loại khí cụ khác , chỉ để chuẩn thức ăn cho một bạn đồng hành mới.

 

Quả thực là nỗ lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-noi-nui-hoang-ban-ron-trong-trot/chuong-144-de-bi-lua-gat.html.]

 

giống những yêu thú khác, nó ăn thịt, ăn cỏ.

 

Trong Đan Phong Cốc khắp nơi đều thể thấy các loại linh thực quý hiếm hàng trăm hàng ngàn năm tuổi, đó đều là khẩu phần ăn của nó.

 

Nghe thấy động tĩnh, Tô Thanh Ngọc còn mở mắt: “Đi , ăn cỏ, ăn cỏ!”

 

Đã ăn cỏ lâu như , nàng sắp phát điên , cho dù là linh thực nàng cũng chịu nổi nữa, sắp biến thành màu xanh .

 

“Lần cỏ, thịt.”

 

Tô Thanh Ngọc: ?

 

Đột nhiên mở mắt, trong dụng cụ thủy tinh trong suốt bày đầy thịt còn đang bốc nóng.

 

“Ngươi sát sinh ?”

 

“Ừm, một con Tốn Vũ.”

 

Khương Hoài rũ mắt con Tốn Vũ băm chặt gọn gàng, xếp đều đặn trong dụng cụ thủy tinh trong suốt tay: “Ăn một chút , lát nữa sẽ tìm thứ khác cho ngươi.”

 

, loài là giống loài tạp ăn, thể giống như nó mà cứ mãi ăn cỏ. Nó sợ vạn nhất cẩn thận mà nuôi c.h.ế.t nàng, về sẽ thể tìm một bạn thú vị và hợp ý đến nữa.

 

Tô Thanh Ngọc với tâm trạng vô cùng phức tạp vươn tay đón lấy, lầm bầm: "Ngươi một kẻ ăn cỏ, bày mấy thứ gì? Ngươi thả , về nhà , ngươi cứ ở yên nhà ngươi, chúng nước sông phạm nước giếng chẳng hơn ?"

 

Khương Hoài xuống bên cạnh nàng, về phía cuối thung lũng xa xăm: "Ngươi đây là ? Đây còn là Vô Tận Hoang Nguyên nữa , mà là sâu bên trong Vô Khải Địa Vực. Phàm là những yêu quái mà ngươi thể gặp đều là yêu ở cảnh giới Yêu Vương trở lên. Với ngươi hiện giờ—"

 

Khương Hoài mặt nàng một cái: "Chỉ cần rời khỏi Đan Phong Cốc, ngươi sẽ khả năng sống sót, ngươi về nhà ?"

 

Tô Thanh Ngọc khẽ nhíu mày: "Vô Khải Địa Vực, sâu bên trong?" Rõ ràng nàng tin.

 

Nàng cùng lắm chỉ đến phía đông nhất của hoang nguyên, thể đến sâu bên trong yêu vực ?

 

"Ừm, ngươi đưa trở về mà, ngươi quên ?"

 

Quên thì quên, chỉ là Tô Thanh Ngọc chút mơ hồ. Nàng nhớ và Khương Hoài thương cũng chỉ vài ngày. Vài ngày thời gian, thể đến sâu bên trong yêu vực ư?

 

Hơn nữa, suốt dọc đường họ cũng chẳng gặp yêu quái nào lợi hại.

 

"Vậy ý ngươi là, cả đời sẽ thể khỏi thung lũng , c.h.ế.t già ở đây ?" Nàng là loại bất hạnh tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả ư?

 

Quả nhiên con thể quá thiện lương, dễ lừa gạt.

 

Đã lừa một , bây giờ mỗi câu Khương Hoài nàng đều ôm thái độ hoài nghi.

 

"Cũng đến mức đó, sẽ để ngươi c.h.ế.t già . Ngươi chỉ cần cố gắng, thể đ.á.n.h bại , cần thả ngươi , tự ngươi thể rời khỏi. Hơn nữa, khi rời cũng sẽ gặp quá nhiều nguy hiểm, thì ."

 

Mèo con Kute

Nhắc đến điều , Tô Thanh Ngọc dù tin Khương Hoài, vẫn hỏi nghi hoặc trong lòng: "Tu vi của ngươi rốt cuộc là cảnh giới gì? Ngươi chỉ Kết Đan , mà còn Ngưng Thần nữa?"

 

Khương Hoài mặt nàng: "Có thể mạnh dạn hơn một chút."

 

"Ngươi là Yêu Vương cảnh ?" A a a! Yêu Vương , nàng cứu một con Yêu Vương, Yêu Vương còn cần nàng cứu ? Tô Thanh Ngọc cả gần như phát điên.

 

Khương Hoài , chỉ nàng: "Mau ăn , nguội . Chỗ nào đúng thì , như mới thể hơn một chút."

 

Tô Thanh Ngọc ném miếng thịt trong tay mặt nó.

 

nội tâm vẫn cân nhắc tình hình, cuối cùng vẫn dám.

 

Tuy nhiên, nàng ác ý nhét một miếng thịt miệng nó: "Có ngon thì tự nếm!"

 

Khương Hoài từng ăn thịt, yêu quái ăn cỏ một sự bài xích bẩm sinh đối với thịt.

 

Sững sờ một lát , nó phi như gió chạy mất, chạy xa ói mửa đến c.h.ế.t sống .

 

 

Loading...